Nguyễn Lê Hồng Hưng


Vui sống giữa đời

   

Trong một cuốn sách xưa, tôi từng đọc câu nói của bậc thánh hiền:  “Được sinh ra làm người đã là khó. Nếu cả đời chỉ mải miết chạy theo danh lợi, sớm muộn gì cũng chuốc khổ vào thân.” Lúc còn trẻ, tôi thấy câu nói ấy nó bị sáo, nên chỉ lướt qua như những dòng chữ thoáng qua, không để tâm nhiều, nhất là khi nó thường được các nhà tu hành nhắc lại.

Nhưng mà, qua những năm tháng va chạm với đời, thời gian dần mài mòn lòng ham muốn. Tôi nhận ra những giấc mơ về vật chất, tiền tài, địa vị đều mong manh, hư ảo. Tôi chứng kiến những người thành đạt ngã gục dưới áp lực, những kẻ giàu có sống cô đơn giữa hào quang vật chất, và cả những cuộc đời tưởng chừng viên mãn nhưng lại mang tâm hồn bất an, thân thể mệt mỏi, bịnh đau.

Hiểu thấu sự đời, tôi chọn lối sống đơn giản. Tôi không tìm nơi ẩn dật, cũng không rời bỏ thế gian để xuất gia hay theo một tôn giáo nào. Tôi vẫn sống giữa dòng đời, bước đi trong lòng phố thị, quan sát mọi biến chuyển của cuộc sống để hiểu thêm thế thái nhân tình. Nhưng tôi học cách nhìn đời bằng ánh mắt nhẹ nhàng, bao dung, không bám víu, không phán xét. Những lời đàm tiếu, những cuộc tranh hơn thua, tôi để chúng trôi qua như cơn gió lướt trên cánh đồng.

Bạn bè đồng hương thấy tôi ngày càng khép kín, cho rằng tôi sống tách biệt, xa rời quê hương, tổ quốc. Tôi không phủ nhận, nhưng trong lòng, tôi vẫn sống, vẫn thở, vẫn yêu thương và dõi theo thế gian. Tôi chọn một lối sống đơn giản, không xao động, không ham muốn sở hữu bất cứ thứ gì, chẳng cần chứng minh với ai. Quê hương Việt Nam trong tôi vẫn hiện hữu, vẫn nguyên vẹn sông suối, núi rừng, những cảnh đẹp thiên nhiên mãi trường tồn. Dù đúng hay sai, quê hương vẫn là quê hương – tôi thường nói với bạn bè ngoại quốc: Regardless of whether it is right or wrong, my homeland is still my homeland.

Nhìn lại lịch sử, những đế vương từng khuynh đảo thiên hạ, từ Đại đế phương Tây đến Tần Thủy Hoàng, cuối cùng cũng trở về cát bụi. Vương triều rực rỡ rồi suy vong, đế chế huy hoàng cũng tan biến như mây khói. Danh vọng, xét cho cùng, chỉ là vệt sáng thoáng qua trong dòng thời gian. Tôi tự hỏi: Nếu những con người hùng mạnh nhất còn không giữ nổi một cục đất khi nhắm mắt xuôi tay, thì những cuộc bon chen hôm nay có giá trị gì?

Sống giữa dòng đời, tôi chỉ mong giữ lòng bình an. Sáng nghe tiếng chim hót thay chuông báo thức, chiều ngắm ánh nắng nghiêng thay lịch hẹn. Tôi xem thời gian như người bạn đồng hành, không còn lệ thuộc vào nó. Tôi học cách sống chậm, quan sát từng khoảnh khắc trôi qua, tìm an lạc trong nội tâm. Một căn phòng nhỏ, một chiếc laptop, với khung trời xanh, mây trắng ngoài cửa sổ, một ngọn gió mát lùa qua – với tâm bình an, tất cả là chốn thanh bình.

Tuổi đã cao, tôi chưa làm được nhiều điều tốt lành, nhưng cố tránh việc ác. Mỗi ngày, tôi sống với nội tâm, không cô đơn, không lạc hướng. Mỗi sáng còn biết mỉm cười, mỗi tối còn biết tri ân, là xem như đã bước đúng hướng. Tôi không mong thay đổi thế gian, chỉ mong giữ lòng an nhiên, sống trọn vẹn từng khoảnh khắc – thế là đủ cho một kiếp người.

   

Dronten, 25-7-2025
Nguyễn Lê Hồng Hưng

 

 

 

 

Direct link: https://caidinh.com/trangluu1/vanhocnghethuat/van/vuisonggiuadoi.html


Cái Đình - 2025