Linh Vang
Một mối tình không đáng kể
Trời tháng năm nơi này đã có nắng vàng ấm áp. Cỏ dại scotch broom mọc ngút ngàn hai bên những xa lộ cũng đã trổ bông vàng rực rỡ rất đẹp, khác với mùa đông chúng chỉ là những cành gai trơ trụi, khẳng khiu, xấu xí. Thuở xa xưa, người Tô Cách Lan khi rời bỏ quê hương của họ qua sống xứ người, đã mang theo loại hoa dại này, đem trồng trên vùng đất mới, để nhìn hoa nở mà bớt nhớ quê nhà; từ đó nó sinh sôi nẩy nở một cách tự do, không sao kiểm soát nổi. Mà hình như chỉ tiểu bang Washington này mới có! Là hoa dại của tháng năm, năm nào ấm thì hoa nở sớm khoảng cuối tháng tư. Nhìn hoa nở, biết là thời tiết sắp sang mùa nắng ấm rồi. Hoa nhìn từ xa thấy đẹp, nhưng lại gần, nó tiết ra mùi hoa rất gắt, những ai mắc bệnh dị ứng với bông hoa cây cỏ sẽ không chịu nổi/không thích nó.
Từ tiểu bang xa, Amanda về thăm bà ngoại của nàng.
Cô cháu ôm bà thỏ thẻ:
“Ngoại ơi! Cháu biết là ngoại lớn tuổi, người yếu không còn ngồi lâu trên máy bay được, không đi dự đám cưới của cháu đươc, nên cháu về thăm ngoại trước ngày cưới của cháu nè.” Bà ngoại dáng người bé nhỏ, nên vòng tay của cháu ôm trọn lấy bà. Bà cảm động nói:
“Bà biết. Bà vui quá… khi cháu về thăm bà. Cảm ơn cháu… Chờ đây! Bà có một món quà mừng cháu của bà đi lấy chồng. Tuy bà không đi dự, nhưng bà vẫn có quà cho cháu đó.”
Nói xong, bà chầm chậm đi vào phòng bà, lấy ra một cái túi đựng đồ trang sức; qua nhiều lớp giấy mỏng, lớp bông gòn, cái món quà lộ ra là một sợi dây chuyền bằng vàng y khắc rất công phu, khéo léo. Amanda nghĩ bà biết rõ là mình cũng sẽ mặc áo dài truyền thống khi làm lễ cưới nên đeo sợi dây chuyền sẽ đẹp tuyệt vời đây mà.
“Ồ! Đẹp quá, bà ơi! Cháu thích lắm. Bà thật biết ý cháu!”
“Bà biết. Mẹ cháu đã cho bà biết là cháu thích đeo đồ trang sức. Đây là kiểu mới nhất, thời trang bây giờ, chú thợ bạc đã nói như vậy, bà mong là cháu sẽ thích. Nhưng nếu cháu muốn sửa đổi như thế nào, trong thời gian còn ở đây, cứ ra tiệm Ngọc Bích, hỏi chú thợ tên Phước, chú ấy sẽ làm lại cho vừa ý. Chú dễ thương lắm, bà biết cả chủ tiệm là ba má chú ấy, bà hay mua vàng của họ.”
Ngừng một lát, bà tiếp:
“Thấy hai cháu yêu nhau và lấy nhau, bà mừng cho cháu lắm. Cứ sống vui và có hạnh phúc, cháu nhé!”
Amanda vừa gật đầu vừa hứa:
“Cháu sẽ nhớ lời bà dặn. Sẽ sống vui và hạnh phúc.”
“Trong bất cứ hoàn cảnh nào, nhớ là không cho phép mình đau khổ… vì yêu. Phải yêu mình trước nhất. Ông ngoại của cháu yêu bà, bà cũng yêu ông ngoại của cháu lắm. Nhưng ông ngoại của cháu không phải là… người yêu đầu đời của bà.” Amanda nghĩ thầm, ồ, mình chưa từng nghe chuyện này. Mẹ mình có biết không ta?
Bà nói tiếp bà đã từng đau khổ vì yêu, nhưng đúng như người xưa đã nói “thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương”. Thời gian đó, bà đã không tin như vậy đâu, cháu ơi!
*
Chuyện kể:
Gái hơn hai, trai hơn một. Nàng hơn chàng hai tuổi, vậy thì đẹp đôi quá rồi. Thật ra hai người sinh ra cách nhau mười bốn, mười lăm tháng chi đó. Nàng cuối năm của một con vật. Chàng đầu năm của một con vật. Chàng nàng không để ý chuyện lặt vặt đó, cứ xem như đồng trang lứa vì vào đại học cùng năm. Chàng học giỏi. Nàng xinh đẹp. Đúng như sách vở xưa vẫn viết là trai tài, gái sắc. Nàng có gò má cao. Gò má cao giúp khuôn mặt vốn đẹp có nét sắc sảo thêm. Nhưng ông anh cổ lỗ sĩ của chàng thì lại bảo đó là gò má sát phu. Gò má giết chồng. Ông anh phản đối ngay từ đầu: chuyện hai người cặp kè với nhau. À, chỉ có hai anh em chạy được qua Mỹ, nên có cảnh quyền huynh thế phụ.
Họ nói họ yêu nhau. Ít ra thì chàng cũng đã nói với nàng là “anh yêu em”. Nàng tưởng, cóc không mở miệng được chứ. Nàng còn nhớ đó là một ngày mới vào mùa xuân, cây cỏ còn đang đâm chồi kết lá. Nàng thầm thì, mùa xuân yêu nhau. Nghe cũng hay hay!
Vào một ngày đẹp trời, chàng bỗng muốn mua cho nàng một cái nhẫn – để làm bằng chứng yêu em chăng? để đánh dấu một mối tình chăng? Họ đưa nhau vào tiệm vàng trong mall, tìm một cái nhẫn, trông họ như đôi tình nhân sắp đính hôn. Cái bà Mỹ đứng coi tiệm vàng, giúp khách lựa nhẫn, vừa tò mò vừa thân thiện hỏi họ, tính bao giờ thì làm đám cưới? Chàng im lặng, còn nàng thì cười cười nói nhỏ chưa biết. Chưa biết thật mà! Chàng đã ướm hỏi gì đâu. Ừ mà sao không ướm hỏi, để nàng gật đầu cái rụp.
Ôi chao! Có cái nhẫn vàng tây đeo trong tay, nàng đã thấy vui quá rồi. Cứ lâu lâu nàng lại đưa tay lên ngắm nghía cái nhẫn.
Có lần cãi nhau nào đó, nàng đã giận dữ tháo cái nhẫn vàng tây, là tặng vật của chàng, quăng ngay xuống hồ Wapato Park. Cái nhẫn lún dưới lớp bùn đen, không biết đâu mà mò, dù nàng nói, em liệng gần đây, không có xa đâu, anh lội xuống kiếm giùm em, vào 15 phút sau đó khi mà hai người đã làm lành với nhau. Chàng nhìn xuống hồ, gần bờ, nước chỉ cao tới đầu gối chàng, mà cái nhẫn bé nhỏ quá, chàng không thấy gì, nên hứa, để chừng có tiền trường, anh mua cho em cái khác. Dạo đó đang là sinh viên nghèo thì chỉ chờ tiền loan, tiền grant, chứ đã làm gì ra tiền. Nghèo nhưng tình quá!
Nàng xinh đẹp nên có nhiều chàng trai khác để ý. Chỉ để ý thôi, chứ không dám đeo đuổi. Chàng biết vậy cũng ghen, không cho nàng giao thiệp, nói chuyện với ai. Chàng giành chuyện đưa đón nàng đi học, đi shopping. Thủa đó, trường đại học của hai người còn hiếm người Việt, lại thêm trai thừa, gái thiếu. Nhưng chàng cứ chàng ràng như vậy thì cũng chẳng có tên con trai nào dám đến gần tính chuyện lâu dài với nàng.
Vài năm sau, ông anh lấy vợ. Làm anh lấy vợ trước em là chuyện dĩ nhiên rồi. Bà chị dâu vừa xong trung học, còn nhỏ lắm, nhỏ tuổi hơn nàng nhiều, nhỏ nhất trong bọn họ. “Bà” vô tư, hồn nhiên hết biết, chị chị em em với nàng. Nàng cũng chị chị em em trở lại. Hai người nói chuyện thời trang, chị em nhỏ to thật hợp. Trong tương lai sẽ không có chuyện gấu ó, hơn thua giữa chị em dâu. Nàng thấy mình thật may mắn!
Không có một cái nhẫn nào khác chàng mua tặng nàng để bù cái đã mất, dù lúc này chàng đã có giốp thơm, làm thật nhiều tiền. Ông anh chàng vẫn không chịu cho nàng làm cô em dâu của ông. Chàng vẫn không dám phản đối. Quyền huynh thế phụ. Ôi thời buổi này!
Ngày qua ngày, cuộc tình của hai người cứ thế mà lửng lơ con cá vàng, lẩn quẩn ở một chỗ. Đợi lâu, nàng giận dỗi, nàng khóc. Thời gian này nàng khóc nhiều hơn là cười. Chàng dỗ dành, vẫn không hứa hẹn gì. Chàng vẫn có nỗi khổ của chàng. Em hiểu giùm cho anh. Mà nàng không chịu hiểu. Tại nhìn quanh thấy bạn bè của nàng, bạn bè của chàng, nhiều người cũng đang từ từ làm đám cưới. Nàng nghĩ thầm, nhìn trong gương đã thấy nét mặt mình không còn tươi mát nữa. Ngày xuân qua mau!
Nàng vẫn giận dỗi, vẫn khóc. Lúc này cái tài dỗ dành của chàng đã càng ngày càng tệ. Nàng biết vậy, và chàng cũng biết vậy. Chàng không còn muốn dỗ nữa. Mà nàng cũng chán ngấy cái cảnh khóc lóc dỗ dành này. Đâu ai đã chết, cần chi chia buồn.
Người ta nói anh ta nhát gan quá, cưới vợ thì cưới liền tay. Để lâu là mất, thì phải rồi. Có một thanh niên học hành tới nơi tới chốn, vóc dáng coi cũng được – từ một gia đình cũng quen biết gia đình nàng – để ý yêu thương nàng, đi hỏi. Có chút cảm tình, lại muốn dứt khoát quá khứ, nàng bằng lòng ngay. Nàng đi lấy chồng trong nỗi tuyệt vọng hốt hoảng của chàng. Chàng cứ tưởng nàng sẽ chờ chàng mãi cho đến khi chàng dứt ra được sự chế ngự của ông anh gia trưởng à? Chàng chạy loanh quanh quáng gà. Chàng đã mất nàng thật ư?
Nàng nghe chuyện không cảm động mà còn bĩu môi, đúng là đồ điên!
Tưởng nàng sẽ cảm động tình chàng, hủy cái đám cưới để trở lại với chàng. Nàng nói, có điên mới làm như thế, dù cho là bây giờ chàng có chịu hỏi cưới nàng đi nữa, cái đám cưới sẽ to lớn, sẽ rình rang cỡ nào, thì mọi việc cũng đã muộn hết rồi, tình nàng cho chàng đã chết.
Ừ thì chỉ có mình chàng điên thôi mà!
Ừ, thì chỉ là một mối tình không đáng kể mà!
Ngoại kết thúc câu chuyện ở đây. Amanda nhìn ngoại mình với ánh mắt nửa tinh nghịch nửa thăm dò, ái ngại, rồi hỏi:
“Có thật là không đáng kể không hở bà? Vì bà đang kể cho cháu nghe!”
Bà không trả lời câu hỏi của Amanda mà từ tốn khuyên:
“Tình yêu, dù có cho là to lớn vĩ đại tới cỡ nào thì nó cũng có giới hạn của nó thôi, cháu nhớ đó! Đời người ngắn lắm. Hãy sống vui. Đừng để cho tuổi thanh xuân của mình qua đi trong nuối tiếc.”
Linh Vang
Direct link: https://caidinh.com/trangluu1/vanhocnghethuat/van/motmoitinhkhongdangke.html