Nguyễn An Bình
Chùm thơ CÓ MỘT MÙA HOA ĐÀO ĐÃ RẤT XA
Có một mùa hoa đào đã rất xa
Cái thuở ban đầu ai đem hồn hoa tạc vào phố núi. Để tôi, người lữ khách, mùa qua mùa chỉ thương nhớ một loài hoa. Ai nhớ núi, nhớ đồi, nhớ tiếng thông reo, nhớ ngày mưa bụi. Lại không nhớ đến từng nụ hoa đào thắp lửa lúc chia xa?
Khi toa tàu buồn nằm rỉ sét cuối sân ga. Hoa vẫn nở suốt Hùng Vương, ven hồ Thủy Tạ, ngược dài lên Trại Mát. Không ai bắt tim mình đập theo nhịp tim kẻ khác. Hoa vẫn đến mùa bung cánh mỏng để hiến dâng.
Có phải em, cành đào nhỏ đợi gió đông. Hoàng hôn tím lấp lánh trên hồ Tuyền Lâm đầy mộng ảo. Tia nắng mai mong manh đậu đầy lên vai áo. Để má em hồng mơn mởn nụ tầm xuân.
Hoa quyến rũ thơm nồng nàn môi người vườn cũ. Chợt nhận ra mình là ngọn cỏ phiêu linh. Mỗi mùa hoa tôi thành loài chim di trú. Mang nỗi nhớ dại khờ tìm mãi dấu hương trinh.
Lặng nghe tiếng sương rơi trên mặt hồ rét mướt. Lặng nghe tiếng mưa khuya cô đơn trên dốc đá rêu mờ. Em có cùng tôi dạo trên con đường hương sắc. Dưới tán hoa đào nghe gió kể chuyện xưa.
Hoa rơi vô tình hay chỉ lòng tôi hữu ý. Hương thời gian nào nấn níu dấu chân người. Tôi mơ thấy tiếng thiên nga đập nước. Bay riêng mình về một cõi xa xôi.
Em có mang đi tình yêu tôi, giấc mơ Đà Lạt. Một mùa hoa đào, hoa phố núi đã thật xa. Có chút bận lòng, chút khát khao, hay chút gì mất mác. Tiếc nuối lời hẹn hò hóa đá giọt mưa sa.
*
Khi nghe Serenade của Schubert
Ngày nhạt nắng đem chiều lên màu khói
Xa muôn trùng nghiêng ngả chiếc buồm nâu.
Mỏi cánh chim chập chùng trên sóng bủa
Núi xa mù lạc hướng biết về đâu?
Khúc dạ lan mơ hồ nghe ai hát
Thanh âm chìm khuất dưới bóng chiều rơi
Hương thời gian gợi sầu men tóc úa
Mùa đã trôi treo nỗi nhớ khôn nguôi.Ngày phai gió gọi tình men tóc úa
Lá nghiêng tai bước nhỏ lạ vườn khuya
Bờ ngực thơm một thời em thiếu nữ
Nụ hôn nào xa thẳm bến bờ kia.
Người ngủ dưới bóng trăng xưa tháng chín
Ngọn sầu dâng biền biệt một đời nhau
Đâu giữ được giọt đàn thời xa vắng
Lạnh muôn trùng mây xám cuốn trôi mau.Ngày giông tố ghé thăm người năm cũ
Tường rêu xanh che giấu cỏ tương tư
Hồn đã tan trong hoàng hôn vụn vỡ
Rụng xuống đời từng chiếc lá thiên thu.
*
Những sợi khói trần gian
Mong manh quá mây trời trôi ngút bãi
Khói hoàng hôn hay khói sóng quê nhà
Thơm khói bếp qua một thời chân lấm
Nghe mùi bùn còn dậy những mùa xa.Màn sương khói ngủ trên bờ tóc mẹ
Bóng thời gian thao thức mãi đời người
Vết chân chim dõi trong đôi mắt lệ
Mảnh trăng côi thăm thẳm cuối phương trời.Người qua sông lòng vẫn nương bóng khói
Khói tương tư một thuở mới xa trường
Chợt cay mắt buổi chiều cơn mưa nhỏ
Khói đốt đồng hay khói nhớ người thương.Từng ấy năm làm cánh chim bỏ xứ
Gieo neo quê người màu khói hắt hiu
Như củi mục trôi giữa dòng nước cuộn
Trước hoàng hôn se sắt khói lam chiều.Những sợi khói mang theo mùi ký ức
Nhuộm mây trời màu khói tóc mẹ tôi
Em khói sương trong lòng tôi thơ bé
Biết ai còn gọi thầm hai tiếng khói ơi.
Nguyễn An Bình
________(*) Ảnh T.L.
Direct link: https://caidinh.com/trangluu1/vanhocnghethuat/tho/chumthocomotmuahoadao.html