Nguyễn Nguyên Phượng
Chùm thơ CÓ BAO GIỜ PHÔI PHAI
Có bao giờ phôi phai
(Đọc lại tác phẩm Tôi đi học- Thanh Tịnh)
Dòng chữ ấy có bao giờ phai nhạt
Lấp loáng mùa. Hạt nắng vỡ trang thơ
Chữ khai tâm cho tình xanh câu hát
Thắm mãi ơn đời thắp lửa mộng mơ.
Dòng chữ trong ngần mắt huyền thơ dại
Bảng đen mềm nét rạng hồn tinh khôi
Háo hức bay lên chữ A huyền thoại
Cuối đồng hoang mây trắng dựng ngang trời.
Đường ô li * mở cõi người bao lối
Trống trường ngân bãng lãng mấy tâm tư
Ơi thời khắc lung linh: Tôi đi học
Lá vàng rơi nao nức sớm Thu về…
Những mẫu tự của ngàn năm bệ phóng
Dâu bể dập dờn thành số trả vay
Mặt đất tươi mơn, thơm màu mực tím
Trang tình đầu ánh lánh chẳng phôi phai!
Tháng 10/2013
* đường kẻ trong vở HS bậc Tiểu học
*
Hai mươi tháng Mười Một, tôi về
Nửa đời mấy nẻo phong sương
Trường xưa về lại yêu thương một thờiTầng cao bầy sẻ reo vui
Cổng trường Phượng đỏ cánh ngời chào thưaRộn vang những tiếng cười đùa
Bay bay áo trắng mới vừa trường tanTôi ngẩn ngơ đến bàng hoàng
Một thời hoa mộng chảy tràn về đâyÂm vang lời giảng của thầy
Câu thơ nhân ái vun đầy con timEm ta yêu biết đâu tìm
Thơ tình vụng dại còn nguyên buổi đầuChân trời bạn cũ về đâu
Trang lưu bút đã bạc màu thời gianTâm tình xưa vẫn trong ngần
Đò đưa tận tụy - tri ân chuyến đòDòng đời sóng ngã dạt xô
Niềm vui nỗi đắng còn mơ tiếng ThầyHai Mươi Mười Một về đây...
Tháng 10/2023
Nguyễn Nguyên Phượng
Direct link: https://caidinh.com/trangluu1/vanhocnghethuat/tho/chumthocobaogiophoiphai.html