Bùi Thanh Hiếu
Từ Phất Lộc đến Weimar - lợi lộc
Thất nghiệp nằm nhà, chẳng có việc gì, ngồi lại viết liên miên. Để tránh bị xét hỏi, tôi nghĩ ra những câu chuyện đời xưa , tôi đặt tên cho loạt truyện ngắn ấy là Đại Vệ Chí Dị, có nghĩa là những câu chuyện quái dị, quái đản sẩy ra ở nước Vệ triều đại nhà Sản.
Thấy tôi khó khăn, túng bấn, anh trai tôi cho tôi mượn nhà làm hiệu intenet. Thằng bạn tôi lại xuất hiện, lạnh lùng đưa mớ tiền. Tôi cầm, nghẹn ngào bảo tao sẽ sớm trả, nó cười nhạt nói thôi cứ làm ăn đi, trả cái gì mà trả. Rồi nó đi biệt, mấy lần gọi nó đều kêu bận.
Hiệu intenet do tôi trông khá đông khách so với xung quanh. Hầu như kín máy cả ngày, công việc tất bật. Sáng sớm tôi dậy lau máy móc, bàn ghế. Quét dọn, đun nước uống, mở cửa hàng lúc 7 giờ. Đến 12 giờ đêm đóng cửa ngủ. Lúc trông cửa hàng intenet tôi vẫn tranh thủ lúc rảnh viết blog đều đều. Thu nhập của tôi từ cửa hàng intenet khá và ổn định. Tôi đã tính mua gà chọi, mua sách sống cuộc đời phong lưu nhàn nhã.
Một hôm bất ngờ anh tôi gọi tôi lên gác, mặt xanh mét, anh lắp bắp bảo tôi phải đi ngay tức khắc. Vì anh được công an cho biết tôi là cửa hàng intenet của tôi là hang ổ của phản động, rằng họ biết tôi trá hình dưới cửa hiệu intent này để chống phá nhà nước, tôi có câu kết với các lực lượng phản động khắp nước.
Tôi định thanh minh rằng tôi không làm gì cả, chuyện câu kết chẳng qua là những comment trên blog của tôi mà thôi. Nhưng anh tôi cả đời mới nghe đến chuyện phản động, sợ lắm, nhất là lại đúng em trai mình. Anh tôi bảo tôi đi ngay, vì công an nói là tách tôi ra khỏi cửa hàng này thì họ mới không xử anh tôi vì tội chứa chấp phản động, và như vậy tôi mới không dấn sâu vào việc chống nhà nước.
Tôi hỏi anh tôi là tôi không viết blog nữa có được không. Anh tôi điện đi hỏi ai đó, rồi nói rằng nhất định tôi không được có mặt ở cửa hàng này.
Tôi đi trong đêm về nhà mình, mang theo đồ dùng và một đống sách. Vợ tôi chỉ thở dài khi biết chuyện. Tôi đành không đến cửa hàng nữa, thuê người trông hàng, họ trông cũng chẳng nhiệt tình, khách khứa vắng dần. Ế ẩm rồi đóng cửa, bán tất cả máy móc đi chỉ thu được chưa đầy 1 phần 3 vốn.
Tôi trắng tay, khó khăn lại đến, cuộc sống cả nhà chờ vào đồng lương của vợ. Nhưng tôi cũng không để kéo dài quá vài tháng, tôi tìm bạn bè làm ở các tạp chí, tờ báo và viết báo dưới một cái tên giả. Bạn tôi lĩnh tiền hộ cho tôi, tháng cũng thêm thắt được đôi phần đỡ đần cuộc sống gia đình. Bạn tôi mỗi lần nhận bài tôi gửi, tùy hứng bạn tôi đặt bút danh nào đó. Nên tôi cũng chẳng nhớ là viết những bài nào.
Song song với việc viết báo tôi vẫn viết blog, ngày có nhiều người đọc blog của tôi. Vài người họ hiểu hoàn cảnh tôi thất nghiệp, thỉnh thoảng họ dúi cho ít tiền, họ là cán bộ nhà nước có, doanh nhân có, người làm công ăn lương có…, đặc biệt có cả một người khuyết tật tứ chi, không tự đi lại được , đó là hiệp sĩ Công nghệ thông tin Nguyễn Công Hùng. Tôi thường qua chỗ Hùng giúp thiện nguyện những việc tôi làm được. Hùng bảo anh khó khăn cầm lấy ít tiền cho cháu, em không dám nói là trả công. Tôi bảo mày khuyết tật, anh làm giúp lấy tiền làm gì. Hùng bảo em không có con, em khuyết tật tiêu gì đến tiền, anh cầm lấy đi, em coi con anh như con em. Tôi cầm tiền mà nước mắt ứa ra, Hùng cũng khóc. Nó bảo cuộc đời này những người như anh và em chỉ có Thiên Chúa mới chứng được thôi, người đời không nhiều người hiểu được việc mình làm đâu anh.
Lúc này tôi bỗng nghiệm ra thấy cuộc sống thật mầu nhiệm. Tôi viết blog chẳng mong để kiếm sống, chỉ viết vì thấy bức xúc. Viết vì chẳng có việc gì làm, mà nói thẳng có đi làm ở đâu thì chắc công an cũng tìm đến gây khó dễ. Nhưng cứ rất ngẫu nhiên, hầu như trời xui đất khiến thế nào, mọi người cứ thay nhau dúi cho tôi ít tiền bảo cho con tôi. Cứ tháng này đến tháng khác, mà tháng này người này cho, tháng sau người khác cho. Tiền chẳng đến một lúc bao giờ, nhưng cứ thường là đều đặn tính ra bằng mức lương tối thiểu của người lao động. Khoảng hơn 2 triệu một tháng, tức tầm 100 USD. Kỳ lạ nhất là những người đó hoàn toàn không biết nhau, không có sự sắp xếp nào giữa họ, dường như ông trời đã sắp đặt cho họ lần lượt giúp đỡ tôi. Tôi cũng không có nhu cầu gì, nên số tiền đó đã giúp tôi viết blog trong thời gian rất dài mà không phải ra khỏi nhà.
Ở nhà viết blog đều đặn, đi đón con, nấu cơm, làm việc nhà. Lượng độc giả đọc blog tôi nhiều hơn. Có người tận đâu đâu nước ngoài gửi về cho con tôi túi kẹo, cái áo, thứ đồ chơi và cả thuốc chữa bệnh cho tôi. Những người tôi chưa bao giờ biết và gặp , thậm chí nói chuyện trên mạng cũng không. Họ gửi chẳng cần tôi phải biết họ là ai, và họ cũng chẳng bao giờ yêu cầu tôi làm gì. Chỉ kèm những lời chúc bình an, sức khỏe hay khen đôi chút về những gì tôi đã viết. Thậm chí nhiều người còn cảm ơn tôi đã viết cho họ đọc.
Lần đầu tiên tôi nhận được món tiền lớn nhất là 200 USD thật khôi hài, của người nào đó gửi, họ ghi tên người nhận là Bố Tí Hớn. Lúc người giao tiền họ hỏi, tôi không biết ai gửi, và tên trong chứng minh thư không thể là Bố Tí Hớn, tôi chỉ có thằng con tên là Tí Hớn thôi. Người giao tiền cũng tin và đưa cho tôi. Có vài người còn muốn tìm việc cho tôi làm, để tôi có thu nhập mà vẫn có điều kiện viết. Thậm chí có người đề cập cấp vốn cho tôi mở cửa hàng làm ăn gì đó. Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại nếu tôi đi làm hay mở cửa hàng thì với bản chất tập trung công việc tôi sẽ không viết được gì nữa. Cái thứ hai là công an lại đến làm khó dễ, và tôi lại dở dang với những việc đang làm...
Bùi Thanh Hiếu