Lữ


Chân tình

 

Anh Thành biết nhiều câu ca dao. Khi ngồi chơi, anh hay ngâm thơ. Rồi anh đọc Kiều, đọc Lục Súc Tranh Công... Cho đến một hôm nọ, tôi mới khám phá ra là anh mù chữ.

Tôi hỏi: “Anh không biết đọc, vậy mà thuộc thơ nhiều hơn tôi. Anh học thơ từ ai vậy?” Anh Thành trả lời: “Tôi nghe người ta đọc, và tôi nhớ.” Tôi nghĩ anh có trí nhớ đặc biệt, nên đọc một bài thơ thật dài, thử xem anh thuộc được bao nhiêu câu. Anh lắng nghe, rồi lắc đầu: “Thơ gì mà khó hiểu quá.” Tôi thành thật nói: “Thơ hiện đại. Bây giờ người ta làm thơ như vậy.”

Anh Thành hỏi: “Anh thấy bài thơ có hay không?” Tôi trả lời: “Bài thơ rất mới lạ.” Anh Thành nói: “Mới thật.” Tôi hỏi lại: “Có hay không anh?” Anh Thành nói: “Người ta làm được như vậy là quá hay rồi.”

Tôi hỏi: “Anh thấy câu nào hay?” Anh Thành cười: “Anh đọc lại tôi nghe một lần nữa.” Tôi đọc. Anh Thành nghe thật kỹ, rồi nhận xét: “Bài này có một câu rất đặc biệt...”

Đến chiều hôm đó thì anh Thành thuộc cả bài thơ. Anh nói: “Tôi thích thơ hiện đại rồi.” Tôi thật cảm phục tấm lòng của anh Thành. Thời bây giờ, tìm ra một người đọc như anh Thành thật là hiếm có. Một độc giả mù chữ, nhưng thật là chân tình.

 

Lữ
Hoa Kỳ, 11-2007

*** Bấm vào đây để xem bản tiếng Hòa Lan


Cái Đình - 2009