Topa


Thằng Hậu

   

Sau ngày mùng một tháng mười một năm một ngàn chín trăm sáu mươi ba, miền Nam Việt Nam đã không còn bình yên nữa. Một phần vì không có người tài để điều hành quốc gia. Một phần vì “Ấp Chiến Lược” đã bị Tướng Dương Văn Minh phá bỏ. Đây là cơ hội vàng cho Việt cộng khủng bố đồng bào bất cứ khi nào Việt cộng muốn.

Những người bạn cùng thời với tôi, có vài đứa còn sáu bảy tháng nữa mới đến tuổi mười tám, đã nghỉ học để tình nguyện lên đường nhập ngũ. Cộng sản Hà Nội tuyên bố sẽ đánh đến người cuối cùng “dù có san bằng dãy Trường Sơn”, để chiếm cho bằng được miền Nam giàu có với ruộng đồng phì nhiêu hầu cứu cho miền Bắc khỏi chết đói và khỏi cảnh nghèo hèn.Vì vậy, Việt cộng mỗi ngày mỗi hành động man rợ hơn như pháo kích bừa bãi vô những vùng đông dân cư, cũng như khủng bố và đặt mìn phá hoại để gây hỗn loạn và xáo trộn xã hội miền Nam. Việt Nam Cộng Hòa bị xâm lăng nên phải chiến đấu để tự vệ.

Tôi còn mười tám tháng nữa mới đến tuổi nhập ngũ. Vả lại, tôi là con một và có mẹ già trên sáu mươi tuổi, nên tôi sẽ được hoãn dịch. Hoãn đến khi nào mẹ tôi không còn thì tôi mới phải nhập ngũ. Tôi luôn cầu mong đám “nón cối dép râu” trên đường xâm nhập miền Nam bỗng lăn đùng ra chết hết, tôi sẽ ăn mừng thật lớn.

Xóm của tôi là xóm đạo. Xóm đã được Tổng Thống Ngô Đình Diệm, vị Tổng Thống anh minh và đạo đức thành lập để đón những người từ miền Bắc di cư vì nạn cộng sản. Mọi người trong xóm đều là những giáo dân Công Giáo.

Mẹ tôi tuy đã sáu mươi hai tuổi rồi, cái tuổi đáng ra phải được nghỉ ngơi. Nhưng, năm năm trước ba tôi hy sinh trong một trận đánh với quân Việt cộng làm cho mẹ tôi buồn quá, vì vậy mà mỗi ngày mẹ đi ra chợ bán vài chục bó rau muống, “cho mẹ đỡ buồn” – Mẹ tôi đã nói vậy cho tôi đừng suy nghĩ hay lo lắng. Tôi cũng muốn kiếm công việc gì đó để làm chứ không thể ăn bám vô người mẹ già hoài được. Tôi chọn học lớp chiều. Tôi cố học để cho có một ít chữ với đời, chứ tôi thuộc loại ngu nên học hoài mà chữ nghĩa cứ chạy đi đâu đâu chứ không chịu chui vô cái đầu của tôi. 

Mỗi buổi sáng tôi ra ngồi tại ngã tư cách nhà tôi vài con đường để vá ép và sửa xe hai bánh, cũng là cho có việc để làm và để có miếng ăn. Hôm nay tôi làm việc từ sáng sớm cho đến trưa mà kiếm chẳng được bao nhiêu tiền; không đủ để mua dĩa cơm trắng với cái hột vịt kho. Tôi mệt mỏi đi đến xe bánh mì của bác Sáu Ngọc mua khúc bánh mì chay. Bánh mì chay thì dĩ nhiên không có thịt cá gì cả mà chỉ có đồ chua và xì dầu thôi. Tôi trở về nhà và dựng vội chiếc xe Honda cũ rích vô sân. Tôi đi thẳng lên gác nằm nghỉ và ăn bánh mì trong cái võng cố hữu của tôi. Tôi thích nằm ở đây vì vừa có nhiều gió mát và vừa có thể nhìn qua nhà bác Ba bán bánh tằm bì, cách xéo nhà tôi chỉ khoảng hai mươi lăm đến ba mươi thước thôi.

Nhà bác Ba có cô Trinh. Cô con gái của bác Ba có tướng cao sang và đẹp lắm. Tôi thích nhìn cô Trinh để mơ mộng để ao ước viễn vông thôi. Cô Trinh đẹp, học giỏi mà tính tình lại rất thùy mị đoan trang nên được rất nhiều những chàng trai thuộc những gia đình khá giả ngoài Thị xã đến trồng cây si. Tôi biết thân phận mình không nghề nghiệp không chữ nghĩa, nên không bao giờ tôi mong được cô ban phát cho một nụ cười, chứ đừng nói là sẽ được những thứ khác hơn.

Cô Trinh năm nay mười tám tuổi, lớn hơn tôi hai tuổi. Tôi nghe ông bà mình thường nói: “Gái thì hơn hai, trai thì hơn một”. Nghĩa là những cặp có số tuổi cách biệt như vậy, nếu là vợ chồng với nhau thì sẽ có nhiều điều “thuận buồm xuôi gió lắm”. Nhưng, tôi không bao giờ dám mơ điều này với cô Trinh.

Bác Ba khi còn ở tuổi thanh xuân chắc chắn phải đẹp gái lắm. Bây giờ bác đã luống tuổi rồi vậy mà mỗi sáng nhìn bác quảy cái gánh bánh tằm bì đi ra chợ, trông bác vẫn còn đẹp vá có ‘nút’ lắm. Ít gì cũng năm nút trên mười… theo cái nhìn và cách tính của tôi.

Mẹ tôi kể cho tôi nghe, người chồng trước của bác Ba rất hiền lành và rất dễ thương. Hai người ăn ở với nhau rất hạnh phúc và sinh ra cô Trinh. Sau đó chồng bác Ba, là sĩ quan cao cấp trong binh chủng Thủy Quân Lục Chiến; đã bị tử trận ở mặt trận Bình Giả. Và, một thời gian dài sau đó, bác Ba đã ‘bước thêm bước nữa’ với một người cũng rất giàu có và rất thích ăn nhậu. Đặc biệt rất thích thịt chó. Người chồng sau của bác Ba tên Hựu, cả ngày ông chỉ bè bạn rượu chè, nên một thời gian sau thì gia cảnh bị sa sút. Từ đó bác Ba phải đi bán bánh tằm bì ngoài chợ. Sạp bánh tằm bì của bác Ba nổi tiếng đến các xóm khác cũng biết, nên bác Ba làm không xuể; bác phải mướn một người phụ giúp.

Tôi nằm đó, đang nhìn qua nhà bác Ba và… mơ về cô Trinh, thì, tôi thấy ông Hựu, ba kế của cô Trinh; đang siết cổ một con chó cái có chửa bụng đã lớn. Ông Hựu siết bằng sợi dây thừng thật lớn. Con chó trước khi hoàn toàn bị thúc thủ, nó đã kéo ông Hựu ra gần đến cổng rào. Con chó không la lên được một tiếng nào vì sợi dây đã siết chặt vô cổ nó. Có lẽ nó cũng có phát ra được tiếng rên la nho nhỏ, nhưng, vì kèn các loại xe đang chạy ngoài đường phố kêu inh ỏi nên tôi không thể nghe được tiếng kêu của nó.

Con chó có bộ vó cao với bốn cái chân dài và bộ lông vàng mượt. Nó quỵ xuống nhưng hai con mắt của nó vẫn nhìn ông Hựu như van lơn xin ông tha mạng. Tôi không thể nhìn thấy ở hai con mắt của nó có nước mắt chảy ra không. Nhưng, tôi tin là có. Sẵn có khúc cây lớn vừa tầm tay nằm gần hàng rào, ông Hựu liền chụp lấy và nện tới tấp lên đầu con chó. Bị liên tiếp hơn chục cây nện mạnh vô đầu, con chó quỵ xuống và giẫy đành đạch một lúc thì… đi luôn.

Có lẽ ông Hựu có uống máu con chó nhưng chùi mép không được sạch, nên khi ông qua nhà nhờ tôi chở ông lên chợ để ông mua gia vị, tôi đã nhìn thấy dấu máu còn dính bên mép miệng của ông. Nhớ lại cảnh con chó bị ông Hựu đập đầu và đôi mắt của nó, đôi mắt của con chó nhìn ông Hựu trông thật tội nghiệp làm sao. Đôi mắt của nó nhìn như đôi mắt của con người chứ không phải của loài thú. Trước khi con chó gục xuống, nó nhìn ông như oán hận vì ông đã làm nó đau đớn quá. Tôi không dám nghĩ tiếp nữa. Lúc này tôi chỉ muốn nhảy khỏi chiếc xe cho chiếc xe và ông Hựu lao thẳng xuống hố cho ông chết toi cho rồi.

Nghĩ… ác vậy thôi chứ còn chiếc xe là tôi còn có cơm hoặc bánh mì để mà ăn.

Một ngày sau có người đi tìm con chó, có lẽ người đó là chủ của con chó. Tôi nghe người chủ gọi tên con chó mỗi khi đi ngang qua từng căn nhà. Tôi đã hèn nhát câm miệng chứ không dám nói cho người chủ con chó biết về tình trạng của nó… chỉ vì tôi có cảm tình với cô Trinh. Và, thật ra thì ông Hựu cũng chưa làm một điều gì tệ hại với tôi. Nhưng, từ đó lương tâm của tôi cứ bị cắn rứt hoài mỗi khi nhớ lại ánh mắt nhìn như van lơn của con chó.

***

“Anh Tám nhớ đến tham dự ngày vui của tôi nghe?”.

“Dạ, cám ơn cô Trinh. Cô đã mời thì dĩ nhiên là tôi phải đến mừng cô chứ”.

Tôi được cô Trinh mời dự đám cưới của cô. Dù không có bộ quần áo nào gọi là  tươm tất, nhưng, tôi cũng sẽ cố gắng kiếm mượn cho bằng được để đi dự. Tôi rất muốn đến dự đám cưới của cô để xem người đàn ông may mắn kia là ai.

Thì ra người may mắn đánh bại tất cả những người đàn ông đã để ý đến cô Trinh là anh chàng Phó giám đốc đang tùng sự tại Bộ Lao Động, nhà cách xóm của tôi chỉ hai cây số.

Mừng cho cô Trinh và buồn cho tôi! Thế là từ nay tôi sẽ không còn người để tơ với tưởng để mơ với mộng nữa. Từ nay tôi vẫn sẽ nằm nghỉ trên căn gác mà tôi thường nằm. Nhưng, tôi sẽ không còn mong bóng dáng cô Trinh xuất hiện để tôi được ngắm nhìn nữa.

Một tuần sau ngày đám cưới của cô Trinh, tôi theo bạn ra Phan Thiết làm nghề lưới cá. Tôi không thể tiếp tục sửa xe bên lề đường được nữa vì lúc này bị cạnh tranh nhiều mà tay nghề của tôi thì lại quá yếu.

Khoảng gần một năm sau tôi trở về lại nhà. Mẹ tôi lúc này buôn bán cũng không mấy khá và thường buồn vì vắng tôi, nên muốn tôi về cho vui nhà vui cửa. Tôi lại lên nằm trên căn gác mà khoảng một năm trước tôi vẫn thường nằm sau một ngày phơi nắng để kiếm chén cơm. Đang lim dim mơ màng và sắp đi vô giấc ngủ trưa, thì, tôi chợt nhìn thấy cô Trinh cùng chồng ẵm một con chó con đang từ trên xe bước xuống. Người đàn ông đã chiếm mất người phụ nữ mà tôi mến, đang vuốt đầu và nựng con chó. Cô Trinh thì hôn lên mặt của con chó ra điều thích thú như là chính con của cô vậy. “Phải chi mình là con chó đó”. Tôi cười buồn cho ý nghĩ vừa thoáng qua.

Tôi không thể ngờ cô Trinh và chồng lại thương yêu thú vật đến như vậy. Người thương yêu thú vật là người có tâm tính hiền. Tôi nghĩ vậy nên tôi ngồi lên để nhìn cho rõ hơn. Nhưng, cũng vừa lúc đó hai vợ chồng cô Trinh khuất mình sau cánh cửa nhà.

Tôi đi lại chỗ mẹ tôi ngồi định hỏi về chuyện của vợ chồng cô Trinh nuôi chó. Nhưng, tôi nghĩ có lẽ mẹ tôi không để ý chuyện thiên hạ nên tôi quay về chỗ cũ và định nằm xuống để tìm một giấc ngủ trưa. Nhưng, mẹ tôi đã nhìn thấy tôi nên bà hỏi:

“Con định nói gì với mẹ vậy?”.

“Dạ, vợ chồng cô Trinh...”.

Mẹ tôi tưởng tôi hỏi về đứa con của vợ chồng cô Trinh nên ngắt lời tôi:

“Ờ, hai đứa tụi nó mới sinh được thằng con trai đặt tên là Hậu. Tao nghe đâu thằng nhỏ cứ bệnh hoài, cứ phải đi bệnh viện liền liền vậy đó nên bà Ba muốn cô Trinh về ở chung cho bà chăm sóc phụ với vợ chồng cô”.

“Con mới thấy hai vợ chồng cô Trinh đi đâu đó mới về và có ẵm một con chó”.

Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt… hoài nghi. Mẹ không tin lời tôi nói, nên mẹ nói:

“Mày nói sao đó chứ. Chồng cô Trinh đâu có thích chó mèo nên có đời nào mà cho cô Trinh ẵm chó bao giờ”.

Tôi ngồi lên nhìn mẹ:

“Con mới thấy tức thời mà mẹ”.

Mẹ tôi hướng ánh mắt nhìn qua nhà cô Trinh và nói:

“Cái nhà đó hễ chó mèo mà thấy mặt là bỏ chạy tới cong đuôi luôn chứ ở đó mà ẵm với bồng. Ông Hựu ăn thịt chó và giết chó nổi tiếng đó con. Thằng rể cũng ăn thịt chó một cây như ba vợ của nó vậy đó”.

Quá đỗi ngạc nhiên nên tôi cố nói:

“Chẳng lẽ mắt của con bị bù lạch ăn sao mẹ?”.

“Cái đó thì chỉ có Bác sĩ biết chứ làm sao tao biết được”.

Tôi nghĩ mẹ tôi đã hơi bị lẩm cẩm vì vậy tôi im lặng và lại nằm xuống. Nhưng, tôi vẫn xác tín cô Trinh đã ẵm và hôn con chó.

***

Sáng nay tôi định đem đồ nghề ra đường ngồi sửa xe tiếp, thì, chợt nhìn thấy vợ chồng cô Trinh ẵm con chó đi ra xe. Tôi chạy thật nhanh vô nhà.

“Mẹ, ra xem lẹ lên mẹ”.

“Chuyện gì thì cũng phải từ từ chứ tao làm sao mà lẹ được. Mà chuyện gì vậy Tám?”.

“Vợ chồng cô Trinh ẵm con chó đi đâu nữa đó mẹ”.

Mẹ tôi nghe nói vậy nên bước nhanh ra cửa. Tội nghiệp mẹ tôi. Mẹ đã yếu nhưng vì nghe tôi nói lạ quá nên cũng ráng bước nhanh ra nhìn. Mẹ tôi nhìn theo vợ chồng cô Trinh rồi quay mặt qua nhìn tôi nói:

“Mắt của mày đúng là bị bù lạch ăn thiệt rồi đó con. Người ta ẵm thằng Hậu, thằng nhỏ con của người ta mà mày lại nói người ta ẵm con chó”.

Mẹ tôi quày quả bỏ đi vô nhà, còn tôi thì đứng như bị trời trồng nhìn theo chiếc xe chở vợ chồng cô Trinh đã khuất dạng mà không hiểu gì cả. Rõ ràng tôi thấy ẵm con chó mà.

Một con chó ốm đói đang chạy rông trước nhà. Tôi đưa tay ra và đồng thời miệng tặc tặc vài tiếng thì con chó đứng lại nhìn tôi. Và, khi không thấy tôi cho gì nên nó lại chạy đi kiếm ăn tiếp. Như vậy là mắt của tôi còn tốt. Mắt của tôi chưa bị thong manh, chưa bị bù lạch ăn để phải nhìn con người ra con thú.

Chiều hôm đó tôi qua nhà cô Trinh mà mục đích cũng muốn nhìn tận mắt xem có phải thằng bé hay con chó. Tôi vừa bước chân đến cửa, cô Trinh vui vẻ lên tiếng chào:

“Chào anh Tám. Anh đi đâu mất biệt luôn bây giờ mới thấy mặt vậy anh Tám?”.

“Dạ... tôi đi làm ăn xa cô Trinh à. Tôi... tôi qua thăm vợ chồng cô và hai bác. Vợ chồng cô và hai bác vẫn mạnh khỏe?”.

“Cám ơn anh Tám, ba má tôi vẫn khoẻ anh Tám à. Anh Tám qua thăm là tôi mừng lắm đó nghe, anh Tám”.

“Dạ... dạ… tôi cũng mừng lắm đó cô Trinh à”.

“Anh Tám uống nước trà nhe, anh Tám?”.

Cô Trinh hỏi nhưng không đợi tôi trả lời mà liền đi ra nhà sau làm nước. Ngồi một mình, tôi đảo mắt thật nhanh tìm con chó nhưng không thấy. Mắt tôi nhìn vô cái nôi để gần cái giường. Một cái đuôi con chó đưa lên cao và đang đong đưa qua lại. Tôi trợn mắt cho lớn hơn để nhìn cho rõ. Tôi quá sức ngạc nhiên. Tôi không ngờ vợ chồng cô Trinh lại thương con chó đến cho nó nằm nôi như người. Tôi đứng lên và bước đến bên cái nôi. Trong nôi là thằng Hậu chứ không phải con chó. Tôi đang dụi mắt để nhìn lại cho kỹ thì cô Trinh đã lên tới. Thấy tôi nhìn vô cái nôi, cô nói:

“Cháu được gần bốn tháng rồi anh Tám à. Nhưng… cháu cứ bệnh hoài mà bác sĩ chẩn đoán chưa ra bệnh”.

Cô Trinh tay cầm ly nước trà nóng vừa nhìn vô trong nôi với con mắt của người mẹ hiền vừa nói với tôi như vậy.

Con chó… Thằng Hậu thình lình mở mắt ra nhìn tôi và tôi thấy rõ ràng đó là cặp mắt của con chó đã bị ông Hựu đập chết ngày nào. Tôi vẫn nhìn ngay mắt thằng Hậu. Thằng Hậu cũng nhìn ngay tôi không chớp mắt.

“Anh Tám… Anh có sao không?”

Nghe cô Trinh hỏi tôi quay qua nhìn cô và thấy sắc mặt của cô nhìn tôi có vẻ như lạ lùng làm sao đó. Tôi quay lại nhìn thằng Hậu. Lúc này mắt của thằng Hậu đã nhắm nghiền lại và hơi thở của nó khò khè cách nặng nhọc như nguời ngủ say vì mệt mỏi.

“Dạ, tôi đâu có sao đâu cô Trinh”.

“Thấy anh nhìn thằng Hậu như… thôi miên, nên tôi hỏi vậy thôi”.

“Dạ… tội nghiệp cháu quá cô Trinh há. Mong cho Bác sĩ tìm ra bệnh để chữa trị cho cháu sớm”.

Uống hết ly nước và nói dăm ba câu, tôi xin phép cô Trinh và ra về. Từ hôm đó tôi quả quyết, tôi thấy thằng con của cô Trinh đúng là con chó. Nhưng, mẹ tôi cùng vợ chồng Trinh… và tất cả mọi người thì thấy nó là con người.

***

Cuộc nội chiến do miền Bắc chủ xướng mỗi ngày mỗi mãnh liệt hơn. Khi mẹ tôi mất được ba tháng, tôi không đợi giấy gọi nhập ngũ gởi về. Tôi tình nguyện lên đường cầm súng bảo vệ tổ quốc. Tôi sẽ làm lính và sẽ đánh với quân cộng sản chuyên khủng bố dân lành. Đơn vị mà tôi phục vụ là Sư đoàn 23 Bộ Binh. Bộ Tư Lệnh Sư đoàn đặt trong thành phố Ban Mê Thuột, thuộc Vùng Hai Chiến Thuật… nên tôi đi hành quân liên miên ngày đêm.  Không may cho tôi là mới hơn một năm tôi đã bị thương. Và, hôm nay tôi được về phép để dưỡng vết thương nơi đùi. Vết thương trúng gần đến xương nhưng không nặng, nên tôi vẫn còn đủ hai chân.

Tháng trước Tiểu đoàn của tôi đã đụng với hai Tiểu đoàn của Việt cộng tại mặt trận Thường Đức. Vì quân số của Việt cộng nhiều hơn, nên Tiểu đoàn sắp phải bỏ đồn để di tản, thì, máy bay ném bom và quân tiếp viện đã đến kịp cứu nguy.

Vì tôi là lính trơn không có cấp bậc gì hết, nên đến hôm nay, nhân dịp bị thương tôi được ông Bác sĩ trưởng cho phép về nhà dưỡng thương một tháng. Sau đó, thay vì lên lại Ban Mê Thuột tái khám; tôi sẽ đến tái khám tại Tổng Y Viện Cộng Hòa.

Căn nhà để trống suốt cả thời gian dài không có người chăm sóc nên bụi đóng dầy... cả tấc. Trước khi bắt tay vô dọn dẹp, tôi lại đến nằm nơi cái võng mà tôi thường nằm trước đây. Đang nhìn trời và nhìn mây, thì, hai con mắt của tôi chuyển hướng nhìn qua nhà cô Trinh. Tôi nhìn thấy thằng Hậu đang bò dưới đất, và, cái miệng của nó thì thỉnh thoảng tru lên như tiếng tru của con chó.

Từ ngày vô lính tôi đã quên chuyện thằng Hậu vì tôi cũng nghi ngờ những gì mà tôi đã nhìn thấy nên không dám kể chuyện đó ra cho ai nghe. Tôi mặc vội bộ đồ lính và đi qua nhà cô Trinh.

Cô Trinh vui mừng đón tiếp tôi như với người thân và muốn mời tôi ở lại dùng cơm tối.

“Lâu lắm rồi mới được gặp lại anh Tám. Anh Tám ở lại dùng cơm với gia đình tôi… cho vui nha anh Tám?”.

“Cám ơn cô nhiều lắm cô Trinh à. Nhưng, cô đừng khách sáo vì mình cùng là lối xóm với nhau cả mà. Tôi mới được về phép nên cũng có nhiều chuyện cần phải làm. Hai bác và... anh vẫn khoẻ mạnh hả cô Trinh?”

“Ba tôi mới mất hơn sáu tháng rồi anh Tám à. Má tôi thì vẫn buôn bán ngoài chợ như ngày nào vậy. Chồng tôi vẫn làm việc như ngày trước… Nhà thiếu mất một người nên đôi lúc cũng cảm thấy… không được vui lắm”.

Tôi tò mò muốn biết về ông Hựu.

“Bác trai… sao mất vậy cô Trinh?”.

“Ba tôi đang chơi giỡn với thằng Hậu. Khi ông đưa nó lên cao thì bị tuột tay và cái răng của thằng Hậu trúng ngay cổ làm cổ của ba tôi bị sướt một đường dài. Bác sĩ cũng không biết phải giải thích làm sao, nhưng, họ nói rõ ràng là ở chỗ đó đã làm độc. Sau một tuần… ba tôi mất”.

Tôi nhìn thằng Hậu đang bò dưới đất. Nó nhìn tôi vẫn với ánh mắt nhìn của con chó bị giết ngày nào.

“Cháu có còn bệnh... có ngoan không cô Trinh?”.

“Anh Tám thấy đó. Nó không đứng được mà chỉ bò thôi. Nó cũng không nói không khóc nhưng mỗi lần muốn đòi cái gì thì nó đưa cái cổ lên cao như con chó vậy, rồi rống lên”.

Tôi hỏi lại mà không suy nghĩ:

“Rống hay tru… cô Trinh?”.

“Rống chứ sao tru được anh Tám. Nó đâu phải...”.

Tôi biết mình lỡ lời nên không để cô Trinh nói hết câu. Tôi nói:

“Xin lỗi cô Trinh nha. Cô nói nó đưa cái cổ cao lên như con chó, nên tôi hỏi… sơ ý vậy mà”.

Tôi ra về mà lòng tôi nặng trĩu với bao điều thắc mắc. Tôi thấy thằng Hậu với cái đầu cùng cặp mắt là của con chó năm xưa đã bị giết, mà không ai thấy là tại sao vậy? Tôi nghĩ, những chuyện huyền thoại như chuyện báo oán, như chuyện con chó nhập vô thân xác người để trả thù, thì… chỉ có trong những truyện ma mà tôi đã đọc nhiều. Còn chuyện thằng Hậu mà tôi thấy rõ ràng cái đầu của nó là của con chó thì tôi không làm sao hiểu được.

***

Cả mười ngày nay tôi buồn bực hoài vì con mèo vừa hiền vừa xinh đẹp của tôi tự dưng bỏ nhà đi đâu mất không còn thấy bóng dáng nó trở về nữa. Con mèo thật xinh thật đẹp mà tôi luôn luôn ôm trong tay nâng niu nó từ lúc nó mới sinh ra được hai tuần. Tám tháng qua tôi cưng chìu nó, chăm sóc cho nó từng miếng ăn và nó cũng được ngủ chung với tôi nên vì vậy mà nó quyến luyến tôi lắm.

Tôi nhớ lại cái hôm nó biến mất mà tôi vẫn cho đó là lỗi ở tôi. Hôm đó tôi đang trên đường về nhà với hai con cá tươi tôi mua cho nó ăn chiều. Tôi tình cờ đi ngang qua quán cà phê Bà Tám Béo và nghe những thằng bạn của tôi ồ lên một tiếng rất lớn. Tôi nhìn vô quán và thấy mấy thằng bạn đang trố mắt nhìn vô cái truyền hình nhỏ đặt ở trong góc quán. Một thằng bạn nhìn ra đường và thấy tôi, nó ngoắc tôi:

“Ê Tám! Tám ngón! Vô đây xem cô ca sĩ Băng Tâm mà mày mê đang tả lại cái cảnh gặp mày vào cái ngày thê thảm nhất đời của mày nè”.

Tôi dựng xe và đi vô quán. Trong quán hiện có vài thằng bạn của tôi mà một thời đã cùng sống chết với nhau trong Sư đoàn 23 Bộ Binh. Khi Ban Mê Thuột bị thất thủ, tôi đã để lại hai ngón tay ở mặt trận Quảng Đức và chạy được về đến nhà thì mất nước.

Tôi nhìn lên màn ảnh và thấy cô ca sĩ ở hải ngoại mà tôi hằng mến mộ đang cùng với một nam ca sĩ trình bày một liên khúc nói về người lính chiến Cộng Hòa rất nổi tiếng của Nhạc sĩ Phạm Thế Mỹ. Cô ca sĩ ở Hoa Kỳ tên Băng Tâm mà tôi rất thích rất mến mộ vì không những cô đã ca hay mà cô còn có nụ cười rất tươi và rất đẹp nữa. Có lẽ cô ca sĩ ở hải ngoại này muốn tả lại cảnh anh lính chiến Việt Nam Cộng Hòa trở về thành phố cho thật cảm động hơn chăng?  Hay người nào đó đã cố tình với ý đồ mà cô chưa hiểu ra… đã cố vấn cho cô đổi một chữ trong bài ca và vì vậy đã làm cho cả quán cà phê, mà phần đông là những thằng bạn trong nhóm; là lính đánh giặc năm xưa như tôi bị nhỡ ngàng, và rồi cảm thấy rất buồn vì chợt thấy lại cảnh rã ngũ của ngày ba mươi tháng tư năm nào.

Cô ca sĩ khả ái Băng Tâm đang song ca bài ‘Trăng Tàn Trên Hè Phố’ “Tôi lại gặp anh, người trai nơi chiến tuyến, súng trên vai bước... lê qua đường phố”. Ông Phạm Thế Mỹ khi sáng tác nhạc phẩm này, ông tả người lính chiến trong độ tuổi ba mươi với cây súng trên vai bước về qua đường phố... trông thật hiên ngang và oai hùng. Nhưng, có lẽ cô ca sĩ khả ái đã tưởng tượng lại cảnh gặp anh lính chiến bị rã ngũ ngày ba mươi tháng tư đen năm xa xưa lắm nên cô thấy anh bước lê… lết thất tha thất thểu qua đường phố?

Tôi trở về nhà trễ gần hai tiếng. Có lẽ con mèo nó đi tìm tôi chăng? Nhưng, từ hôm đó con mèo không còn trở về nhà nữa. Lúc đó tự nhiên tôi nghĩ, bỗng từ đâu con mèo quay trở về lúc này thì có lẽ nó cũng bước lê… lết qua hè phố để về nhà vì vừa thoát được sự tàn ác của con người mà thể xác và tinh thần của nó thì đã rã rượi rồi.

Nghĩ đến sự tàn ác của con người đối với con vật, tự nhiên tôi hướng ánh mắt nhìn qua nhà cô Trinh. Cô Trinh năm nay đã trên năm mươi tuổi rồi. Nhưng, cũng giống như bác Ba mẹ cô, cô vẫn xinh đẹp tuy có thay đổi hơn xưa một chút. Bác Ba cũng vừa mất được một năm. Từ một năm qua người đi chợ đã không còn được thưởng thức món bánh tằm bì với nước cốt dừa thật thơm thật béo ngậy và nước mắm ớt với chanh thật ngon thật đậm đà nữa. Chồng của cô Trinh thì cũng đã bị chết trong trại tù cải tạo, mà, theo các bạn đồng tù cho cô biết, chồng của cô vì bị giam trong thùng conex nhưng không cho đủ nước uống… Cô thì vẫn ở vậy nuôi thằng con tật nguyền.

Thằng Hậu… Cho đến hôm nay nó vẫn bò khi muốn di chuyển chứ nó không thể đi đứng bình thường như người được. Mỗi khi ăn, dĩ nhiên thằng Hậu không thể bưng chén cơm lên miệng được, mà nó cúi xuống vục miệng vô chén cơm ăn như con chó vậy.

Từ ngày chồng cô Trinh mất, tôi không muốn qua nhà cô nữa vì sợ cô ngại. Nhưng, lần này tôi phải qua nhà cô vì tôi nghi con mèo của tôi đã bị thằng Hậu sát hại.

Thằng Hậu thấy tôi bước vô cửa là nó nhìn tôi như sợ hãi lắm. Khi cô Trinh đi lấy nước mời tôi, tôi đã vuốt đầu thằng Hậu ra điều thông cảm cho nó lắm. Tôi nói với nó như nói với người thân yêu:

“Con mèo của tôi mất, tôi biết ai đã làm cho nó bị đau đớn rồi. Tôi sẵn sàng bỏ qua hết mọi chuyện chứ không buồn và cũng không hận thù gì cả. Thù hận cứ nuôi mãi sẽ chồng chất thêm hận thù thì biết đến bao giờ tâm hồn mới yên vui và sống hạnh phúc được”.

Nói câu đó với thằng Hậu, tôi cũng vừa nghĩ về những người cộng sản. Người cộng sản rõ ràng không có lòng vị tha dù cùng một dòng giống vì họ luôn căm thù người miền Nam, nhứt là những cựu quân nhân miền Nam… như tôi, và, các anh Thương Phế Binh.

Thằng Hậu nhìn tôi với ánh mắt thật hiền, và, bỗng nó oà lên khóc thật lớn.

“Sao vậy con? Sao con lại khóc vậy con?”

Cô Trinh từ dưới nhà đi lên nhìn thấy thằng Hậu khóc nên cô luýnh quýnh lau mặt cho nó, nhưng, cô không thể ẵm nó như ngày nào nữa được vì nó quá nặng do lớn con. Thằng Hậu dù gì cũng đã trên ba mươi tuổi rồi chứ đâu còn nhỏ nhắn như những ngày xa xưa nữa. Cô Trinh thì lúc nào cũng xem thằng Hậu như là đứa con nít vậy.

Tôi đứng lên cáo từ cô Trinh để ra về. Thằng Hậu nhìn tôi với ánh mắt lộ rõ như muốn cám ơn rồi bò vô trong phòng.

***

Tôi trở về nhà vào lúc nửa đêm sau bốn ngày đi xa. Vừa mở cửa, tôi nhìn thấy một bao thư nằm dưới nền nhà. Cầm lên và mở ra xem, tôi giật mình khi nhìn thấy hàng chữ, “Thiệp Báo Tang”.

Thằng Hậu đã thật sự được giải thoát rồi. Thằng Hậu là người sau cùng trong gia đình của cô Trinh “đã được Chúa gọi ra khỏi đời này”.

Trong xóm đạo tôi từ rất lâu rồi không còn gia đình nào khi có người thân mất mà viết: “Đã được Chúa gọi về…” Một cách để yên lòng là người thân của mình thật sự đã về với Chúa.

Tội nghiệp cô Trinh quá. Khi tôi qua nhà cô chia buồn, cô Trinh vừa khóc vừa nói: “Thằng Hậu chết rồi anh Tám ơi. Hu hu hu… Hu hu hu... Anh Tám ơi, hôm kia anh Tám qua chơi thì thằng Hậu còn khỏe mạnh bình thường lắm. Hu hu hu … Thế mà khi anh vừa ra về là nó bò vô giường nằm rồi không chịu ăn uống gì hết. Hu hu hu... Đến nửa đêm thì thằng Hậu trút hơi thở cuối cùng, và, hình như tôi nghe thằng Hậu có gọi tiếng mẹ. Hu hu hu... Sao tôi lại khổ đến như thế này hả anh Tám ơi. Hu hu hu... Tôi đặt tên con là Hậu mà sao nó không có hậu gì hết. Hu hu hu…”

***     

Tôi và tám thằng bạn thân cùng xóm, cùng thời, cùng vui chơi với nhau từ những ngày xa xưa lắm cho đến nay, mà, một thời cả chín thằng cùng khoác lên người bộ quân phục của nhiều binh chủng nổi tiếng của miền Nam Việt Nam… phụ giúp tất cả mọi việc tang chế cũng như khiêng quan tài. Nhìn chín thằng thay nhau khiêng quan tài làm cho tôi phải giựt mình. Tôi tự hỏi: “Tại sao lại là chín? Có phải là một sự ngẫu nhiên hay là… vì chín cũng là cẩu mà cẩu cũng là... chó”.

Tôi bỏ nắm đất xuống mộ thằng Hậu và khấn xin Thiên Chúa tha thứ mọi tội lỗi của nó còn mắc phải khi sống trên trần thế. Trong xóm đạo mọi người đều biết nhau và quý mến nhau. Tôi không biết các xóm đạo khác như thế nào. Chứ xóm đạo của tôi, cộng sản không làm sao tạo được sự nghi kỵ và thù ghét lẫn nhau đế mà… thèo lẻo.

Nhìn mộ thằng Hậu, tôi nghĩ, vĩnh viễn tôi sẽ không bao giờ dám thố lộ chuyện tôi thấy nó là con chó và thường lên tiếng tru mỗi khi nó muốn nói điều gì. Nếu mẹ tôi còn sống tôi cũng sẽ không bao giờ dám thắc mắc như lần đầu tôi nhìn thấy thằng Hậu. Đối với mẹ, tôi luôn luôn là thằng con trai thật dễ thương, ngay thẳng, hiếu thảo, nhưng ngu ngốc và vô dụng, nên cho đến giờ này mà chẳng có cô nào dám xáp vô với tôi. Bất giác tôi nhìn qua cô Trinh. Gương mặt của cô Trinh có thay đổi theo thời gian nhưng vẫn đẹp và thùy mị, mặc dù cuộc sống có khắc nghiệt kể từ khi thể chế chính trị thay đổi làm cho xã hội phải đổi thay thật nghiệt ngã. Cho đến nay, cô Trinh vẫn với bản tính thật thà ngay thẳng và thường xuyên giúp đỡ mọi người. Cô Trinh hiện tại cũng giống như cô Trinh của những ngày xa xưa lắm mà tôi thường mong được nhìn thấy cô qua căn gác nhỏ ghi nhiều kỷ niệm buồn.

Từ trong cái radio của người trông coi nghĩa trang cất lên tiếng hát ngọt ngào của nữ danh ca Thanh Tuyền: “Ngày xưa ai lá ngọc cành vàng. Ngày xưa ai quyền quý cao sang. Em, chính em ngày xưa đó…”

Tôi nhìn cô Trinh và nghĩ: “Cô Trinh đúng là người phụ nữ của ngày xưa đó”.

Tôi nhìn theo bước chân của cô Trinh đang bước dần ra khỏi nghĩa trang làm cho tôi nhớ nhiều đến những ngày xưa rất thân ái. Nhớ nhưng tôi không hề tiếc nuối bởi vì dòng đời vẫn trôi và tôi vẫn đang tận hưởng những gì mà đời đã cho tôi. Giây phút này đây rồi sẽ thoáng qua đi trong cái muôn trùng của đời sống; cái muôn trùng của kiếp làm người trong một xã hội Xã Hội Chủ Nghĩa mà con người đã trở nên vô cùng độc ác, và, vô cùng gian xảo...  

Trời vẫn còn rớt xuống trần gian những giọt mưa, tuy nhỏ, nhưng đã làm cho cảnh vật chiều nay buồn quá và ảm đạm quá.

Tôi và tám thằng bạn lầm lũi đi trở về nhà. Và, tôi sẽ lại lên nằm trong cái võng cũ mèm và có nhiều chỗ rách; trên căn gác nhỏ như những ngày xa xưa lắm.

   

Topa (Hòa Lan)
Topahoalan1@gmail.com

 

 

Direct link:


Cái Đình - 2025