Thành Lacey
Tiếng vỹ cầm trên xe lửa
.
Trên chuyến xe lửa vội vã. Một người đàn ông mù
loạng choạng bước tới trước, cây gậy của ông ta đập đập nhè nhẹ
dò dẫm hết lối đi. Ông ta dựa vào cánh cửa tàu,Đưa cái đàn violin lên cằm, và nói tôi xin lỗi
làm phiền ông bà anh chị. Nhưng xin làm ơn. Chỉ xin lắng nghe.
và tôi chết trong lòng vì tiếng xin lỗi đó. Và giống như một cái gì đó đồng dạng với âm nhạcnên được thứ tha. Ông áp má vào gổ cây đàn như vào người mình yêu
hít một hơi sâu và, và ngay đầu cái kéo dâu chậm, tiếng đàn vút lên cao
thấm vào da của chúng tôi như nước ấm, chúng tôinhững người không có gì trừ điểm đến, những người mơ về ánh sáng
nhưng rơi xuống vào miệng của những đường hầm, tìm kiếm.
Những hột mồ hôi rơi từ lông mày của ông ta, tạo thành những bông hồng màu đen sẫmtrên cây đàn. Cái đầu của ông ta rung động theo từng âm giai
thoát ra qua lỗ trống của thân cây đàn. Người đàn bà bên cạnh tôi
để quyển sách đọc xuống, nhắm mắt mình lại, đứa béngưng khóc, người cảnh sát ngồi xuống ghế, và tôi biết
chiếc xe lửa này quá nhanh cho giấc mơ, cái hàm sắt này
sẽ luôn mở rộng ra để nuốt chửng nụ cười đã bị mất.Ký ức này thiếu ...ra sao khi thất bại trước cái chết.
Sẽ nghe những nốt nhạc này ra sao khi con tàu lướt đi
Vào sân ga, khi đèn sáng lên, và bài nhạccòn vương vấn trong hơi thở dâng lên từ chỗ ghế trống?
Tôi biết mình quá phàm tục để ca ngợi những gì đang phai mờ đi.
Nhưng ngay bây giờ đây, tôi chỉ muốn lắng nghe khi con tàu chứa đầyhoàn toàn với nước ấm, và tất cả chúng ta
lội bơi chậm chạp hướng đến người đàn ông với tiếng nhạc của Mozart
tuôn chảy ra từ bàn tay mình. Tôi không muốn gìngoài việc cho ngón tay của mình vào miệng của ông ta,
để lời cầu nguyện ngân nga qua đường gân máu của mình.
Tôi muốn trườn mình vào cái lỗ của cây vỹ cầm.Tôi muốn ngủ trong đó
cho tới khi thịt da tôi
biến thành âm nhạc..
Nguyên tác: Song on the subway, Ocean Vuong (trích từ thi tập "Night Sky With Exit Wounds”)
Người dịch: Thành Lacey