Kim Chi
Tặng anh – Người hát bài “Biển Mặn”
Bài hát mở đầu: “Cao ngất Trường Sơn...”
Có phải anh đang hát bài Biển Mặn
Anh ôm đàn bàn tay không lành lặn
Giọng hát buồn như chở nặng niềm đauAnh là ai? Là người của bên nào?
Bên Thắng Cuộc? Không, là Bên Bỏ Cuộc
Tiếng đàn như nhát dao xuyên gan ruột
Người đâu rồi sao còn chỉ mình anh?Anh từng đi qua những cuộc giao tranh
Chút tình riêng cũng quên lời hẹn ước
Ngày tàn cuộc mình anh ngồi nhớ Nước
Giữa quán chiều lặng lẽ để mưu sinhTôi nghe như đất vỡ dưới chân mình
Niềm thương cảm dâng trào thành lệ ứa
Nghe “Biển Mặn” với lời ca chan chứa
Sao thấy như biển động ở trong lòngTôi ngồi xuống bên anh giữa quán đông
Thật vô lễ nếu cho vài tờ bạc
Anh cũng chẳng quan tâm, anh mãi hát
“Lúc dừng quân bên rừng vừa tiếp thu...”Cánh rừng xưa nơi có Bạn có Thù
Anh gửi lại một bàn tay cho ĐấtAnh trở về một bàn tay đã mất
Xếp tàn y ngồi hát tựa ru mìnhĐêm Sài Gòn đèn xanh đỏ lung linh
Không có biển sao lòng tôi sóng vỗXin mời anh một ly mừng hạnh ngộ
Thêm một ly để nhắc chuyện vui buồnChuyện tháng Tư dài cả một đời người
Cạn ly nữa cho đầy thương đầy nhớUống đi anh cho nguôi lòng kẻ ở
Hờn giận chi người đi đã lâu rồiHát làm chi cho biển mặn đắng môi
Ly nữa nhé, đêm hãy còn dài lắm!Tôi nắm chặt bàn tay anh còn lại
Anh say chưa sao chẳng nói một lời?Tôi say chưa sao nước mắt cứ rơi
Uống nữa nhé, quên đi đời biển mặn.
Kim Chi
________
P/s: Tôi gặp anh ngồi đàn trước một quán ăn bên Tân Định, Q1 - SG.
Anh ôm đàn chỉ với một bàn tay. Bàn tay bấm nốt là bàn tay giả.
Tiếng đàn anh vang vọng góc phố ồn ào.
Tôi đã mời anh những ly bia, ngồi uống và trò chuyện cùng anh như hai người bạn lâu ngày mới gặp.
Niềm thương cảm đầy ứ tim tôi. Đêm đó tôi về nhà ngồi trước máy tính, trong cơn say chếnh choáng, tôi gõ liên tục, không ngừng... cảm xúc dâng trào thành một bài thơ để tặng anh, người Thương binh hát bài Biển Mặn.