Tiếc Thương
Người tình
Tiếng mưa rơi đều ngoài hiên, trong lòng cô bao trùm nỗi cô đơn phũ phàng.
Người vừa ra khỏi cửa, cô cố giấu những giọt nước mắt tủi phận mình, hôn tiễn chân người…, đóng cửa quay lại trong căn phòng tối vắng lặng, lòng cô trào lên và nước mắt ứa ra, cô tủi phận mình.
Căn gác nhỏ trên lầu một trong một con hẻm tối, cảnh đời tha hương cô sống một mình, không chồng, không con. Bao năm rồi vẫn thế, cô đi về một bóng đơn côi. Chung quanh cô bao mái gia đình tuy nghèo, nhưng đầy ắp tiếng cười của trẻ thơ, đêm về vợ chồng con cái sum họp, thật là hạnh phúc. Có khi, cô đứng tựa hành lang trước căn phòng mình, nhìn qua cảnh nhà bên thật lâu, thèm thuồng cảnh sinh hoạt của người. Sao cô vẫn đi về thui thủi cô đơn…
Rồi cô yêu một người, đã có vợ và con. Nhan sắc của tuổi ba mươi cũng làm xao xuyến bao đấng mày râu, trong đó có chàng. Cô đã yêu chàng. Cô như trẻ lại với tình yêu chàng dành cho cô, nâng niu, âu yếm, chìu chuộng. Từng buổi chiều hò hẹn, cô thấy hạnh phúc thật đơn giản và dễ chấp nhận; người ấy tuy đã có gia đình, nhưng cũng đã yêu cô. Từng đêm mặn nồng ái ân, cô trao cho người tất cả những gì ngọt ngào say đắm nhất của tình yêu, cô dành cho người. Bên người, cô thấy mình hoàn toàn dâng hiến, và được nhận những yêu thương toàn vẹn. Cô như ngụp lặn trong hạnh phúc, cái xa hoa mà trong cuộc đời cô chưa từng được nếm trải trước đó. Cô mang ơn người trong từng đêm si mê bên người. Người cũng đã yêu cô, như chưa bao giờ yêu và được yêu vậy.
Tháng ngày hạnh phúc qua mau, nghĩa là không kéo dài mãi được. Có lẽ, vợ người ta đã biết chuyện. Chàng không ở lại đêm với cô nữa. Hai tối một tuần và cô phải tiễn người vào tám giờ đêm, trong nghẹn ngào. Người bỏ lại cô bơ vơ với gối chăn lạnh lùng, người về với vợ con người. Cô vẫn biết là phải thế, nhưng lòng đau đớn khôn nguôi. Rồi nhiều đêm cô ốm nặng, người gọi điện thoại đến chỉ hỏi thăm qua loa, rồi mãi trưa hôm sau mới mò đến. Từng đêm cô âm thầm đau khổ. Dẫu rằng cô phải chấp nhận sự thật người đã có vợ và có con, người phải có trách nhiệm với gia đình. Còn cô, cô không là gì cả… Cô nghìn lần đau đớn cho trái tim mình, trót yêu chồng của kẻ khác, biết làm sao đây?...
Từng đêm mưa rơi, người về êm ấm bên mái gia đình, cô khóc âm thầm với nỗi cô đơn, người đâu có biết.
Cô ngước lên cầu xin thượng đế tha tội, tội yêu chồng của kẻ khác, sao cuộc đời cô bất hạnh thế này? Cô cúi đầu chịu đựng…
Người luôn hạnh phúc, người có vợ, có con và có cả người tình là cô nữa. Còn cô, cô không có gì cả, cô tủi phận mình…
Tiếc Thương
Phnom Penh, tháng 5 -2003
Cái Đình - 2004