Lâm Kim Loan
Bốn mùa
Ta vui từ em
Hương Xuân ngào ngạt
Hoa lá giao tình
một sớm mai sang.Ta thấy từ em,
Rực rỡ hè vàng
Tóc rối bay bay
nuối ngày Hạ cuối.Ta nghe từ em
Tí tách mưa Thu
Lá đời em
vàng từng cánh rụng.Ta lắng từ em
Đông tàn đêm tịch
Mắt nhung lạc màu biển đêm.
Và nụ cười méo lệch của tên hề,
đóng không tròn vai
một màn bi kịch.
Còn giọt tình nào
Mót từ trái tim khô héo!Bốn mùa đỏ tóc vàng tay
Ta nhận từ em
giọt lệ rơi cuối đời
nhỏ xuống buồn thân phậnCám ơn em, những lần mưa nắng
Ngập tình ta và soi sáng lòng nhau.
Lâm Kim Loan
(Tháng Năm, 2007)