Phan Văn Song


Lạm bàn về phái đoàn thể thao chung Nam-Bắc Hàn:

Tình Đồng Chí, Nghĩa Đồng Bào

.

Không phải một ngẫu nhiên mà lịch sử Việt Nam hiện đại bắt đầu với một tháng giêng dương lịch đầy biến cố đau buồn.
Không phải là một ngẫu nhiên là năm âm lịch Việt Nam cũng bắt đầu bởi những ngày Tết đầy kỷ niệm máu lửa chết chóc
với ngày Giỗ của một cái Tết đầy chết chóc của cái Tết Mậu Thân, cách đây đúng 50 năm!

Tất cả các quốc gia “tự trọng” đều hưu chiến các ngày thiêng liêng: Tết dương lịch hay âm lịch, hay Giáng Sanh…
chỉ có những phần tử không tự trọng, vô tổ tiên, vô thần mới xâm phạm những ngày thiêng liêng ấy.

1/ Tháng Giêng dương lịch đầy đau buồn:

Tháng giêng đương lịch hằng năm là tháng của những kỷ niệm đau buồn của lịch sử hiên đại Việt Nam.

Bắt đầu tháng với ngày 8 tây, lễ Giỗ, ngày anh hùng Trần Văn Bá và các bạn bị Cộng Sản Việt Nam sát hại.

Sau đó đến ngày lễ Giỗ các anh hùng tử sĩ vị quốc vong thân, bỏ mình để gìn giữ biển đảo trong trận hải chiến với Tàu Cộng tại quần đảo Hoàng sa .

Và chắc chắn rằng, mọi chúng ta, không một ai quên được ngày cuối cùng, ngày 31 tháng giêng, ngày mồng hai Tết năm Mậu Thân 1968, một ngày thiêng liêng đầu năm âm lịch của năm ấy, năm Mậu Thân – 1968. Ngày mà quân Cộng Sản Bắc Việt, xé bỏ lệnh ngưng chiến, xâm phạm một ngày truyền thống dân tộc, thừa cơ hội vì ngày cổ truyền của toàn dân tộc Đại Việt chúng ta, nên toàn dân Miền Nam của quốc gia Việt Nam Cộng Hòa lúc ấy, ngưng mọi sanh hoạt để lo tưởng nhớ, thờ cúng tổ tiên, đất nước,... xua quân tấn công từ thành thị đến nông thôn thảm sát dân lành của miền Nam Việt Nam, của quốc gia Việt Nam Cộng Hòa… chỉ để nhuộm đỏ Việt Nam đúng chỉ tiêu của Cộng Sản quốc tế Nga Tàu!

Do đó, với tất cả uất hận, chúng tôi người viết xin phép quý thân hữu cho phép chúng tôi được dịp nói lên một lời, có thể làm phật lòng vài thân hữu, có thể đối với đa số bạn bè, một quan điểm, gọi là “không phải đạo với dư luận thế giới”:

2/ Cám Ơn Kim Yong Un và Moon Jae In, của Nam và Bắc Hàn!:

Hôm nay, với bài viết nầy, chúng tôi xin có một lời ca tụng Kim Yong Un, chú Ủn Bắc Hàn.

Và dĩ nhiên Moon Jae In Tổng thống Nam Hàn

Ca tụng tên độc tài, cầm đầu nhà nước Bắc Hàn nầy, tên đồ tể đã cai trị dân mình với một bàn tay sắt, giết sạch các đối thủ chánh trị trong nước mình, cả trong gia đình mình, kể cả ông dượng mình, một người thân tín của cha mình, một người mình nối nghiệp. Một tên sát nhơn, quên cả tình gia đình, ruột thịt, máu mủ, cho người ra ngoại quốc ám sát người anh cùng cha khác mẹ mình để diệt mọi hậu họa phản loạn. Một tên độc tài, sát máu, một con người cả thế giới ngày nay đều ghê sợ, đang có biện pháp trừng trị, cấm vận… Một tên đầu sỏ của một “tiểu quốc duy nhứt trên thế giới” dám đe dọa dùng hỏa tiễn liên lục địa với đầu đạn nguyên tử hăm dọa khiêu khích đại cường quốc nguyên tử Huê kỳ. Thật là một sự “không phải đạo”!

Nhưng chúng tôi, chúng ta cũng phải phục vì một nghĩa cử rất “tình đồng bào” của chú Ủn độc tài và Moon Jae In vị Tổng thống tân nhiệm của Nam Hàn.

Thật vậy, từ bao nhiêu năm nay, từ sau thế chiến thứ 2, thế giới đã quen sống một thời gian dài với “Chiến tranh lạnh Mỹ Liên Sô”, với cuộc chạy đua nguyên tử, và nỗi sợ chiến tranh nguyên tử.

Nhưng ta chớ quên rằng: Huê Kỳ là quốc gia duy nhứt dám phô trương lực lượng nguyên tử thật sự, quốc gia duy nhứt trong lịch sử hiện đại thế giới đã dám sử dụng bom nguyên tử – hai lần – giết hại các thường dân của một quốc gia địch thủ. Các cường quốc gọi là nguyên tử kia: Liên Sô, tuy có vũ khí nguyên tử đó, có từ bom, đến vũ khí tác chiến, nào hỏa tiễn liên lục địa, nào máy bay, tàu lặn… nhưng chỉ nghe nói, biết hù dọa thôi! Pháp kia, cũng có vũ khí nguyên tử, Anh kia cũng có vũ khí nguyên tử, Tàu, nghe nói, cũng có vũ khí nguyên tử, đến cả các quốc gia hạng hai như Israël – Do Thái, hay cả Ấn Độ?… cũng có thể có vũ khí nguyên tử, nhưng tất cả đếu là nghe nói… có gì chứng mình không? Hù dọa.

Ngày nay nguyên tử là con ngoáo ộp, và đến hôm nay chỉ là những con ngoáo ộp.

Thực sự sức mạnh nguyên tử, đến ngày hôm nay chỉ có Huê Kỳ là có thành tích, dám giết người bằng nguyên tử thôi! Hiroshima và Nagasaki!

Nhưng các cường quốc ấy... Đại hay Trung cường quốc ấy ngày nay, bỗng biến thành những quốc gia đạo đức, ngăn cấm các quốc gia khác KHÔNG được có vũ khí nguyên tử.

Và cái anh du côn nhứt, anh sát nhơn nhứt, đã từng sử dụng bom nguyên tử đầu tiên – hai lần – giết hại dân Nhựt bổn lại là anh hung hăn nhứt CẤM nào Iran, nào Bắc Hàn... Cấm... cấm tất cả mọi ai sử dụng nguyên tử, kể cả nguyên tử làm nhiên liệu phục vụ đời sống công dân mình... Sợ rằng sẽ dùng nguyên tử ấy làm vũ khí phá hoại Hòa Bình thế giới? Năm 1945, anh dùng bom nguyên tử thì được, bây giờ anh lại SỢ.

Các quốc Mỹ Anh Pháp nhơn danh Luân lý nào, Đạo đức nào mà cấm người khác có BOM nguyên tử?

Ít hàng chia sẻ cùng quý thân hữu để thấy cái bất công của luật cá lớn nuốt cá bé.

3/ Nghĩa đồng bào:

Với bài viết nầy, chúng tôi muốn khen anh chàng du côn Kim Yong Un đã biết thế nào Nghĩa đồng bào, thế nào là Tự hào dân tộc. Anh biết bỏ cái mặt độc tài mình, nhún nhường, biết nhịn nhục, xuống nước, bắt tay thỏa thuận với Tổng thống Moon Jae In, của Nam Hàn để cùng lập một đội ngũ chung hai miền Nam - Bắc, của hai quốc gia đối nghịch từ 65 năm nay, từ sau cuộc chiến huynh đệ của bán đảo Triều Tiên, để bắt tay nhau qua thể thao tham dự Thế Vận Hội Điền Kinh Mùa Đông tại Pyeongchang, Nam Hàn.

Xin bái phục và cám ơn hai vị Tổng thống của hai quốc gia bắc Nam Hàn, với hai chế độ hoàn toàn đối nghịch – tự do tư bản và cộng sản độc tài – đã biết để qua một bên những dị biệt, những bất đồng chánh kiến chánh trị, dị biệt từ chủ thuyết đến chế độ đã có từ trên 70 năm nay, từ ngày đất nước Triều tiên bị chia đôi bởi vĩ tuyến thứ 38.

Xin nhắc lại một tý lịch sử: Vĩ tuyến thứ 38, thoạt đầu được các quân đồng minh – Mỹ Liên Sô – thắng Nhựt năm 1945 đặt ra để chia bán đảo đất nước của cựu quốc gia Triều tiên – thân Nhựt, làm hai quốc gia tạm thời do hai chế độ thắng trận tạm chiếm, miền Bắc Liên Sô, miền Nam Huê Kỳ. Năm 1948, hai quốc gia Triều Tiên Bắc Hàn và Nam Hàn thật thụ được thành lập với hai chế độ hai chủ nghĩa đối lập nhau. Sau trận đụng độ thử lửa – trận chiến Triều Tiên – từ 6/ 1950 đến 7/ 1953 – giữa hai thế lực Cộng Sản và Quốc Gia, vĩ tuyến thứ 38 mới thực thụ biến thành lằn ranh quốc cộng, quân sự hóa với một vùng phi quân sự, hoàn toàn cắt đôi bán đảo.

Giống như Việt Nam của chúng ta sau năm 1954, Triều tiên cũng bị chia thành hai quốc gia Bắc Hàn Cộng Sản độc tài do Liên Sô và Tàu cộng yểm trợ, và Nam Hàn Quốc gia tư bản tự do do Huê kỳ và khối tự do ủng hộ giúp đỡ. Mặc dù hằng năm vẫn có cả trăm “đụng chạm” chọc nóng, khiêu khích nhau... Mặc dù chung quanh căn nhà “nói chuyện ngưng bắn Bàn môn Điếm – Panmunjong” đã 65 năm qua, “vừa nói chuyện, vừa tuyên truyền”, cả hai quốc gia đồng bào, nhưng không đồng chánh nghĩa, vẫn chưa hoàn toàn gặp nhau.

Hôm nay, chính là tay đầu sỏ độc tài du côn nhứt, tên mà cả thế giới đều cho là khùng điên nhứt, lại là tên đã chấp thuận bắt tay với anh Thủ tướng của Miền Nam mới nhậm chức từ tháng 7 qua, gởi một phái đoàn thể thao vượt tuyến đến tham dự chung với phái đoàn thể thao Nam Hàn, quốc gia tổ chức Thế vận điền kinh Mùa Đông 2018.

Một cử chỉ nhỏ của một tên du côn, chứng minh dưới cái “điên khùng của một tay chánh trị”, có cái tình đồng bào, cái nghĩa dân tộc và đặc biệt cái tự hào dân tộc.

Hai miền Triều tiên nếu không hòa hợp được có thể có Hòa Giải chăng?

4/ Trái với Tình Đồng Chí:

Việt Nam ta trái lại. Cùng tình trạng như Triều tiên. Từ năm 1954, đất nước chúng ta cũng bị chia đôi, bởi vĩ tuyến thứ 17. Nếu Triều tiên có vùng phi quân sự chung quanh Bàn Môn Điếm – Panmunjong, thì Việt Nam ta cũng có vùng phi quân sự, với cầu Hiền Lương và con sông Bến Hải chia đôi hai miền Nam Bắc.

Nếu, tháng 6 năm 1950, Bắc Triều Tiên bất ngờ nổ lửa đánh chụp miền Nam Triều Tiên, nhưng,  nhờ Huê kỳ vận động được Liên Hiệp Quốc, tạo được chánh nghĩa, nên Nam Triều Tiên được cả thế giới tự do ủng hộ. Cho nên, mặc dù với súng đạn dồi dào của Liên Sô, với một triệu chí nguyện quân của Tàu, chỉ với ba năm khói lửa Nam Bắc Triều Tiên hai quốc gia đều bất phân thắng bại; quay lại biên giới cũ, phải trở về vị trí chia đôi của vĩ tuyến thứ 38, và từ đấy vĩnh viễn lấy đó làm ranh giới hai quốc gia, hai thế giới, hai chế độ.

Việt Nam ta vô phước hơn. Huê kỳ không vận động được Liên Hiệp Quốc, không tạo được chánh nghĩa, một mớ thế giới “phản chiến, thân phe tả”, nên không ủng hộ. Lại thêm, với những đường lối chánh trị vụng về của các vị Tổng Thống kế tiếp nhau, đồng áp dụng một chủ nghĩa nói là “be bờ”, nhưng thật sự dùng “để nói chuyện với Tàu Cộng, dụ Tàu phản Nga”… dùng “đòn đỡ nhiều hơn đòn công”, dùng Nam Việt làm con cờ thí để dụ Tàu phản Nga.

Kết quả: Khi Mỹ nói chuyện được với Tàu. Mỹ bèn bán Việt Nam cho Tàu.

Do đó Miền Nam Việt Nam bị Tình đồng chí mới Tàu-Mỹ phản bội.

Mỹ sau 1972, bắt tay “đồng chí với Tàu” bèn bỏ ngay Việt Nam Cộng Hòa.

Và Việt Cộng hay Bắc Việt Cộng Sản:

Bắc Việt Cộng Sản đã là chư hầu của Tàu ngay từ sau khi Tàu giúp Cộng Sản Việt thắng Pháp năm 1954 rồi. Nên khi Mỹ đến Việt Nam với chủ nghĩa be bờ, biên giới “giữ bờ” là vĩ tuyến thứ 17. Do đó Mỹ không bao giờ cho phép Việt Nam Cộng Hỏa xua quân vượt tuyến cả!

Năm 1974, khi Tàu đánh Hoàng Sa, Nam Việt (Việt Nam Cộng Hòa) đề nghị với Bắc Việt (Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa) hưu chiến đề cùng nhau đánh Tàu Cộng, giữ đảo biển, giữ toàn vẹn lãnh thổ hải đảo, giang sơn gấm vóc, đất nước quốc gia, nhưng Bắc Việt từ chối… ngó lơ.

Thà giao đảo giao đất giao đá, giao biển cho Tàu.

Tình đồng chí lớn hơn nghĩa đồng bào, lớn hơn tự hào dân tộc.

Hạm đội 7 của Mỹ lúc ấy, cũng có mặt ở Biển Đông chẳng những không giúp Hải quân Việt Nam Cộng Hòa, mà cũng chẳng đem ghe thuyền đến cứu các thủy thủ bị nạn nữa.

Năm 1974, Mỹ tuy nói còn đồng minh Việt Nam Cộng Hòa nhưng đã là đồng chí với Tàu Cộng rồi.

Nên vì Tình đồng chí, Mỹ đã bỏ Tình đồng minh!

Thay lời kết:

Bài viết hôm nay xin là một nhánh hương đốt lên vái các anh hùng tử sĩ đã bỏ mình cho đất nước, cho chánh nghĩa Đại Việt.

Chớ quên những kẻ vì tình đồng chí, đã tàn sát hàng ngàn người dân vô tội vào dịp Tết Mậu Thân. Chớ quên những tên vô cảm, vì tình đồng chí, đã, kẻ dựa boong tàu Hạm đội 7 (Mỹ), người, (Bắc Việt Cộng Sản) ngồi Ba Đình, trơ mắt nhìn, như đi xem phim ciné, các chiến sĩ Hải quân Việt Nam Cộng Hòa bị tàn sát, bỏ mình để giữ đảo biển Việt Nam.

Chớ quên những kẻ vì tình đồng chí đã dâng đất dâng biển cho láng giềng phương Bắc.

Chớ quên những kẻ vì tình đồng chí đã ký thỏa thuận năm nào ở Thành Đô, Hán hóa đất nước Việt Nam, biến đất nước và dân tộc Việt thành ngôi sao chư hầu thứ năm trên lá cờ 6 sao tương lai của Trung Cộng. (năm tiểu tinh Mông, Hồi, Tạng, Mãn và Việt hầu lạy Đại tinh Hán tộc).

Muốn thoát nạn Hán Hóa:

Hãy Chống Tàu Diệt Việt Cộng mới tìm lại được Nghĩa Đồng bào Đại Việt, Tình Dân tộc Đại Việt. Dân tộc Đại Việt Muôn Thuở. Đất Nước Đại Việt Muôn Năm!

.

Hồi Nhơn Sơn,
Cuối tháng Giêng dương lịch đầy đau buồn uất hận.
Phan Văn Song


Cái Đình - 2018