Lê Ngọc Vân


Lời khuyên về Trung Quốc cho những bạn Việt Nam của chúng tôi

.

Trung Quốc đã xâm chiếm Việt Nam nhiều phen kể từ năm 111 trước Công Nguyên. Người Việt có một lịch sử lâu dài và đáng trọng để chống lại các cuộc xâm lược của Trung Quốc, bắt đầu từ Hai Bà Trưng vào năm 39. Nhà lãnh đạo Việt Nam gần đây nhất đã đuổi các vua chúa Trung Quốc ra khỏi đất nước là Lê Lợi, người đã lãnh đạo một cuộc nổi dậy chống lại nhà Minh vào năm 1428.

Trung Quốc lại tấn công một lần nữa vào năm 1979. Bối cảnh cho vụ này là Khmer Đỏ ở Campuchia, qua việc giết chết một phần tư dân Campuchia, họ cũng đang áp chế người gốc Việt ở Campuchia. Việt Nam đã xâm lược Campuchia để ngăn chặn việc giết chóc. Chế độ sát nhân Pol Pot khi đó là một nhà nước chư hầu của Trung Quốc và Trung Quốc đã dùng ngoại lệ để trục xuất họ. Bởi thế, Trung Quốc đã xâm chiếm Việt Nam hầu dạy cho Việt Nam một bài học. Nhà lãnh đạo Trung Quốc tại thời điểm đó, Đặng Tiểu Bình, cũng đã sử dụng chiến tranh để củng cố quyền kiểm soát quân đội Trung Quốc.

Trung Quốc đã tấn công, bị đánh đuổi và họ rút lui sau vài tuần, với chính sách đốt phá trên đường triệt thoái. Việt Nam đã giữ lại các sư đoàn tốt nhất của họ ở mặt hậu cứ để bảo vệ Hà Nội; thất bại của Trung Quốc chủ yếu là do đội quân trừ bị. Một trong những vấn đề lớn của Trung Quốc trong cuộc chiến đó là thiếu đường vận tải để cung ứng đủ vật liệu cho tiền phương.

Trung Quốc tiếp tục tấn công sau năm 1979 với các trận đánh lớn vào các năm 1980, 1981, 1984 và 1987, khi Đặng điều các đơn vị luân phiên ra mặt trận để cho họ học kinh nghiệm chiến đấu. Các cuộc tấn công cuối cùng của Trung Quốc là vào năm 1989, chủ yếu là các cuộc tấn công bằng pháo. Khoảng 30 năm đã trôi qua kể từ ngày đó và người Việt tiếp tục đến thăm mộ những người thân của họ đã bị giết do sự xâm lược của Trung Quốc. Việt Nam cũng cảm thấy rằng Trung Quốc đang chuẩn bị tấn công một lần nữa. Do hạn chế bởi yếu tố địa lý, điều này rất có thể nằm trên cùng một trục với cuộc tấn công năm 1979. Một số sĩ quan quân đội Việt Nam tin rằng họ sẽ bỏ mình trong cuộc chiến sắp tới.

Bây giờ chúng ta hãy nhận xét tình hình, nhìn từ quan điểm của Trung Quốc. Cuối cùng, Trung Quốc muốn thống trị thế giới. Trở ngại lớn nhất cho điều đó là Hoa Kỳ. Trong thời gian tới đây, Trung Quốc muốn chiếm đóng hai chuỗi đảo ở phía đông nước họ – một chuỗi nằm bên trong từ Okinawa đến Philippines và chuỗi bên ngoài kéo dài tới tận đảo Guam. Quốc gia này cũng muốn sở hữu mọi thứ trong Biển Đông và có thể ngăn chận các quốc gia khác không cho họ đi ngang qua đó. Đây là những mục tiêu ngắn hạn.

Để đạt được điều đó, Trung Quốc đã xây dựng một căn cứ trực thăng trên đảo Nanji, vùng lãnh thổ gần quần đảo Senkaku nhất, vốn thuộc quyền sở hữu của Nhật Bản. Từ đó, họ có thể tiếp thêm nhiên liệu cho các máy bay trực thăng đang trên đường tấn công quần đảo Senkaku.

Đối với cuộc xâm lược Việt Nam, Trung Quốc đã xây dựng một căn cứ lớn cách biên giới Việt Nam 10 cây số, ở tọa độ 24°24’ Bắc, 106°42’ Đông với các nhà kho và doanh trại bao phủ 50 acre trên đảo đá. Nơi này là để che giấu các đơn vị võ trang và pháo binh của Trung Quốc khỏi các vệ tinh, vận chuyển chúng đến căn cứ này vào ban đêm. Họ cũng đã đặt các bệ pháo dọc biên giới. Và cách một dặm về phía đông bắc của khu doanh trại phức hợp lớn này, Trung Quốc đã xây dựng các tòa nhà trên vùng đất rộng 8 acre, trông giống như họ sẽ chứa trong đó các hỏa tiễn tầm trung được huy động lên biên giới để chuẩn bị cho cuộc tấn công. Điều này sẽ tối đa hóa tầm ảnh hưởng của họ xuống bờ biển Việt Nam. Với bài học về hậu cần từ cuộc chiến tranh năm 1979 còn trong đầu, Trung Quốc đang xây dựng một đường cao tốc dài 50 dặm từ phía nam của Sùng Tả (Chongzuo) xuống đến thị trấn Po Thiung sát biên giới Việt (giáp tỉnh Cao Bằng, chú thích của người dịch). Hình ảnh từ Planet Labs cho thấy đường cao tốc này chưa hoàn thành; với dự kiến là Trung Quốc không có khả năng tấn công cho đến khi nó được thành hình.

Để so sánh, hình ảnh vệ tinh của phần lục địa về phía eo biển Đài Loan không cho thấy bất kỳ sự chuẩn bị nào cho trận chiến với Đài Loan. Rõ ràng là không có thứ gì nhìn giống một sân bay trực thăng hoặc một trạm phóng tên lửa. Và điều này đã cho ta đoán được là đây là trận chiến khó khăn nhất Trung Quốc. Chủ tịch Trung Quốc, Xi Jingping, từng nói về việc Giải phóng quân Trung Quốc phải sẵn sàng chiếm lấy Đài Loan vào năm 2020 nhưng không có vùng đất nào được thay đổi hay được lát bê tông để hỗ trợ quá trình đó? Nó trông giống như một nỗ lực cổ điển của Trung Quốc trong việc lừa dối. Các lực lượng của Trung Quốc sẽ bị phân tán quá mỏng nếu họ tấn công Đài Loan trong khi họ làm mọi thứ khác họ cần để đạt kết quả thành công. Đài Loan có thể thoát chiến tranh. Nếu không bị tấn công bằng quân sự, họ có lẽ chỉ chờ xem sự thể ra sao. Trung Quốc rất có khả năng tấn công mảng đất mà Đài Loan đặt giàn radar trên đỉnh ngọn Lê Sơn (Leshan), có thể nhìn thấy tất cả các hoạt động trên không vào tới 5.000 km trong Hoa Lục, nhưng họ đã không đếm xỉa gì tới nó.

Nhà cầm quyền Trung Cộng đang rêu rao cuộc chiến của họ cho dân chúng thấy như là một cuộc chiến chứng tỏ ưu thế của Hán tộc – bằng cách quay trở lại vụ Nhật Bản với sự tàn bạo trong Chiến tranh Thế giới thứ hai, và cho thấy là họ có thể đánh bại Hoa Kỳ và thiết lập sự giám sát trên các thuộc quốc phía nam. Tấn công những người đồng chủng Trung Quốc tại Đài Loan sẽ là một đống thông điệp lộn xộn và chẳng ai chịu chết vì chủ nghĩa cộng sản nữa. Đài Loan có thể bị bao vây – và sau đó bị phong tỏa để bỏ đói cho họ phải đầu hàng, nếu phần cuối của cuộc chiến đã được Trung Quốc lên kế hoạch.

Có hai lý do tại sao Trung Quốc sẽ có nhiều khả năng tấn công Việt Nam trong cuộc chiến kế tiếp. Thứ nhất là sẽ để cho quân đội Trung Quốc giữ một vai trò trong cuộc chiến tranh mà tất cả các vinh quang sẽ thuộc về hải quân và không quân. Thứ hai là sẽ buộc Việt Nam phải giải tán 17 căn cứ của mình ở Biển Đông. Các quốc gia khác bao gồm Malaysia và Brunei có căn cứ ở Biển Đông nhưng Việt Nam sẽ là nước hung dữ nhất trong việc bảo vệ những nơi này. Các lực lượng đổ bộ của Trung Quốc có khả năng bị tổn thương nặng nề khi cố gắng chiếm giữ chúng. Nếu Trung Quốc thành công trong việc chiếm giữ lãnh thổ ở miền bắc Việt Nam, họ có khả năng khiến người Việt rút khỏi căn cứ trên đảo của họ như một điều kiện để lấy lại vùng lãnh thổ đó.

Mối đe dọa xâm lược của Trung Quốc đã có một số tác động tốt cho Việt Nam. Nó đã buộc Đảng Cộng sản Việt Nam phải mở cửa đất nước theo hướng kinh tế hơn để có một cơ sở kinh tế lớn hơn để chống lại Trung Quốc.

Một vấn đề lớn đối với Trung Quốc là tất cả các nạn nhân mà họ dự tính rồi sẽ đoàn kết chống lại họ một khi Trung Quốc bắt đầu cuộc chiến này. Nhật Bản biết rằng họ phải thắng cuộc chiến này hoặc là sẽ phải đối mặt với sự thần phục Trung Quốc muôn đời. Một cách để củng cố Nhật Bản trong cuộc xung đột này và khiến họ tự tin hơn là gửi trả lại 331 kg chất plutonium có thể dùng để chế vũ khí mà Obama đã khiến họ phải giao nạp vào năm 2016 vì sự thúc giục của Trung Quốc. Sau đó, Trung Quốc ít có khả năng trở thành kẻ thua cuộc tồi tệ và sẽ bắt đầu khuấy rối các thành phố của Nhật Bản nếu cuộc chiến tranh họ gây nên sẽ trở nên tồi tệ với họ.

Việt Nam sẽ là quốc gia duy nhất đứng về phe Đồng Minh trong cuộc chiến tranh trên bộ với Trung Quốc. Việt Nam càng giúp đỡ hoặc đề nghị giúp đỡ và điều này được xem như là là giúp Hoa Kỳ trong trận chiến trên không hay trên biển với Trung Quốc, thì Hoa Kỳ lại càng có nhiều khả năng sẽ đến Việt Nam hỗ trợ trong trận chiến trên bộ. Điều này sẽ bao gồm sự duy trì việc yểm trợ bằng không lực cho tiền tuyến và sự cung cấp một số thiết bị kỹ thuật cao để phá vỡ bước tiến của Trung Cộng: vũ khí được không vận, vũ khí chống tăng tốt nhất, đạn nổ chụp chống tấn công, và tên lửa chống tăng, từ vũ khí chống tăng hạng nhẹ AT4 cho tới tới tên lửa chống tăng BGM-71 TOW của Raytheon. Việt Nam dường như đã có thể đã tạo ra các bản sao của tên lửa chống tăng có điều khiển Kornet mà Nga đã thử ở Syria.

Việt Nam nên mời các sĩ quan cao cấp của Quân đội Hoa Kỳ đi thăm các tỉnh chiến trường tương lai là Lạng Sơn, Cao Bằng và Hà Giang. Làm sao lôi kéo cho họ chịu đầu tư vào quốc phòng. Quân đội Hoa Kỳ nghĩ rằng họ sẽ bỏ lỡ cuộc chiến ở Thái Bình Dương. Nhưng sẽ không như thế nếu họ có căn cứ tên lửa trên bờ biển Việt Nam và được giúp ý về những cách tốt nhất để phá hủy các đơn vị vũ trang của Trung Cộng. Họ sẽ biết ơn khi được yêu cầu tham gia.

Tân Bộ trưởng Quốc phòng Mark Esper nói rằng ông muốn các hỏa tiễn tầm trung loại mới có tầm bắn hơn 500 km được triển khai tới châu Á trong vài tháng tới. Quân đội đã nói rằng họ muốn tham gia vào các vụ đánh chìm tàu với hệ thống tên lửa trên bờ. Có hai nơi tốt cho những tên lửa này: quần đảo Palawan và Luzon của Philippines ở phía đông của Biển Đông và bờ biển Việt Nam từ Vịnh Cam Ranh đến Đà Nẵng. Điều này sẽ tạo ra một hàng rào tiêu diệt tàu và máy bay Trung Quốc ở Biển Đông.

Vịnh Cam Ranh cách Trường Sa từ 500 km đến 750 km, chuỗi đảo đang có nhiều tranh chấp giữa sáu quốc gia, bao gồm cả Trung Quốc, nước này đã xây dựng các đảo nhân tạo trong vùng lân cận. Đà Nẵng cách 400 km từ sân bay và căn cứ hải quân của Trung Quốc tại quần đảo Hoàng Sa và cách 300 km từ các căn cứ lớn của Trung Quốc trên đảo Hải Nam. Như cuộc tấn công gần đây ở Ả Rập Saudi đã chứng minh, có khả năng rồi sẽ có một cuộc giao tranh lớn về máy bay không người lái, hỏa tiễn cruise cũng như các hỏa tiễn tầm trung giữa Trung Quốc trên các đảo tranh chấp và bờ biển Việt Nam.

Và sau khi chiến tranh kết thúc, điều quan trọng là phải thiết lập các điều kiện cho một nền hòa bình lâu dài. Đầu tiên, Hoa Kỳ nên chiếm đảo Trung Quốc nhân tạo ở Biển Đông. Không có bên nào khác nên tham gia. Thứ hai, Trung Quốc cũng nên phải bị thu hẹp biên giới trở lại thành như vào năm 1949 trước khi xâm chiếm Tây Tạng và chiếm giữ một phần Ấn Độ. Thứ ba, tất cả các tài sản ở nước ngoài của họ, bao gồm mọi thứ thuộc sở hữu của nhà nước Trung Quốc, sẽ bị tịch thu để trả những chi phí.

Thứ tư, tất cả các khoản nợ được tạo ra để bắt chẹt các quốc gia khác trong chương trình Vành đai và Con đường sẽ bị dập tắt. Thương mại với Trung Quốc sau chiến tranh nên được giảm thiểu. Người Trung Quốc chỉ sử dụng nó để thực hiện Đế quốc thứ ba và để lên kế hoạch cho một cuộc chiến chinh phạt khác. Trung Quốc có thể sẽ trở thành một khối căm hờn nhưng đó là vấn đề của họ. Họ không được cho phép có khái niệm bắt đầu một cuộc chiến khác thêm một lần nữa.

Làm thế nào chúng ta có thể chắc chắn rằng cuộc chiến kế tiếp đang đến, để chỉ nói một mình về nó? Bởi vì Trung Quốc không ngừng chọc giận Nhật Bản, như được Bộ Ngoại giao Nhật Bản ghi lại trong hình này:

Các cuộc xâm nhập của Trung Quốc vào vùng biển Nhật Bản đã lên đến mức 12 liên tục nhiều tháng. Đây là nhịp tim của sự thù ghét và oán giận của Trung Quốc. Cho đến khi nào các cuộc xâm nhập giảm xuống số không, là khi chiến tranh đang đến với châu Á.

Nguyên tác: Advice for Our Vietnamese Friends on China, David Archibald (Trích từ American Thinker, 27.09.2019)
Người dịch: Lê Ngọc Vân


Cái Đình - 2019